Duẫn Hạo hồn bay phách lạc, thất thểu ra khỏi hậu viện đi về phía trù phòng, vẻ mặt không còn chút huyết sắc nào. Ta đã nghe thấy gì vậy? Ta đã nghe thấy gì?! Ta không tin, ta không tin những lời tuyệt tình cay độc đó cho chính Tại Trung nói ra. ... "Ta thực sự hối hận khi năm xưa gặp phải hắn. Nếu như có thể quay trở lại quá khứ được lựa chọn lại, ta tình nguyện chết lạnh, chết đói, bị bán vào Câu Lan viện, còn hơn là gặp phải hắn, còn hơn là đi cùng hắn về Minh trang này!" ... Câu nói kia của Tại Trung không ngừng tua đi tua lại trong đầu Duẫn Hạo, mỗi lần đều khiến hắn có cảm giác vạn tiễn xuyên tâm. Duẫn Hạo biết rõ Tại Trung đang oán hận mình, nhưng chưa bao giờ hắn nghĩ nỗi hận của y lại sâu đậm đến mức độ đó. Sao Tại Trung có thể nói mình tình nguyện chưa từng gặp ta?! Cho dù năm năm trước ta đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng đâu thể phủ nhận tất cả như vậy? Chẳng lẽ bao hồi ức tốt đẹp giữa hai ta, đệ cam tâm xóa bỏ hết sao? Tại Trung... đệ quá tuyệt tình, chẳng lẽ đệ thực sự không muốn cho ta thêm một cơ hội nào nữa sao? Tại Trung, ta sẽ không bỏ mặc đệ đâu, mặc kệ chuyện gì xảy ra ta cũng sẽ không buông tay đệ ra đâu! Cho dù hiện tại ta vô pháp khiến đệ nguôi ngoai, nhưng chí ít đệ vẫn còn ở bên cạnh ta. Nhất định ta sẽ chậm rãi bù đắp cho đệ, thẳng đến khi đệ tình nguyện mở rộng trái tim với Trịnh Duẫn Hạo ta lần nữa. Một lần nữa tay cầm theo chén dược nóng hổi, Duẫn Hạo lại đi tới sương phòng của Tại Trung, lúc này Chính Thù đã ly khai, trong phòng chỉ còn lại một mình Tại Trung đáng thất thần ngồi trên giường. "Tại Trung, uống dược đi." Duẫn Hạo ngồi xuống cạnh giường, bưng chén cẩn thận giúp Tại Trung uống cạn. Tại Trung không nói gì, chỉ yên lặng phối hợp với Duẫn Hạo uống hết chén dược đắng nghét. Uống xong, Duẫn Hạo liền để chiếc chén trống không lên trên bàn, trầm mặc nhìn Tại Trung. "Có thật là đệ hối hận vì năm xưa đã gặp ta không?" Duẫn Hạo đột nhiên mở miệng hỏi vấn đề khiến hắn đau lòng này. Tại Trung có phần sửng sốt, y không nghĩ tới Duẫn Hạo cư nhiên chủ động đề cập đến chuyện vừa rồi. "Ngươi muốn nghe lời nói thật hay nói dối?" Tại Trung lạnh lùng nhìn Duẫn Hạo. "Ta... muốn nghe lời nói từ chính trái tim đệ." Đón nhận nhẫn thần lạnh như băng của Tại Trung, lồng ngực Duẫn Hạo đau như xé. "Trong đời mình, ta chưa bao giờ hối hận đến vậy." Tại Trung chậm rãi nói ra từng chữ. Lúc này y đâu sợ Duẫn Hạo tức giận nữa, đã tới bước đường này rồi, trên đời đã chẳng còn chuyện gì khiến y sợ hãi nữa. Tuy rằng đã chuẩn bị trước tâm lý, nhưng nghe xong câu trả lời kia của Tại Trung, trái tim Duẫn Hạo một lần nữa tan thành từng mảnh. "Tại Trung a." Duẫn Hạo cười khổ "Chuyện của năm năm trước đều vì Hi Triệt ca, ta biết ta đã làm rất nhiều việc có lỗi với đệ. Thế nhưng nguyên nhân thật sự của nó ta có thể chắc chắn là đệ không biết. Không phải bởi vì đệ đã giúp huynh ấy bỏ trốn, cũng không phải vì đệ đã lừa gạt ta. Tất cả là do một nguyên nhân rất buồn cười và ấu trĩ, ta biết mình không nên đối xử với đệ như vậy, nhưng không hiểu vì sao ta không thể khống chế bản thân. Ta cũng không vì bản thân mà tìm cớ thoái thác, ta hiểu rõ, tất cả chuyện này đều do ta sai." Lúc này thanh âm của Duẫn Hạo lộ rõ mồn một sự nhún nhường cùng yếu đuối chưa từng có. Đúng vậy, nếu nguyên nhân là bởi vì Tại Trung giúp Hi Triệt bỏ trốn, Duẫn Hạo tuyệt đối không đối xử với Tại Trung như vậy. Mọi chuyện đều do câu nói sau cùng Hi Triệt để lại cho hắn trước khi bỏ đi. ... "Duẫn Hạo, ta không phải không hề yêu đệ, thế nhưng người có vị trí quan trọng nhất trong tim đệ chưa bao giờ là ta. Bởi vậy, không phải ta đã phản bội lại đệ. Duẫn Hạo, chính đệ đã phản bội lại tình yêu của ta trước!" ... Lúc đó hiển nhiên Duẫn Hạo nghĩ người Hi Triệt ca ám chỉ đến là Tại Trung, cho nên hắn đã nhận định Hi Triệt ca yêu Hàn Canh, rồi rời bỏ hắn, tất cả đều do Tại Trung đứng đằng sau làm khó dễ, dùng thủ đoạn nào đó để ngăn cản. Căn bản không hề cẩn thận suy nghĩ vì lý do gì Hi Triệt ca lại nói như vậy. Sau đó Duẫn Hạo đem toàn bộ lửa giận cùng không cam lòng ra trút hết lên người mà mình thực sự tối quan tâm, liên tục dằn vặt người kia ba năm trời. "Hai năm trước, đệ trốn khỏi Minh trang, đệ có biết lúc đó ta đã cảm thấy gì không?" Duẫn Hạo đợi một lúc sau mới tiếp tục nói "Chấn kinh, phẫn nộ, nhưng vượt trên tất cả là sự sợ hãi, bởi vậy dù chỉ một khắc ta cũng không muốn chờ, ngay lập tức ra lệnh truy tìm đệ, ta sợ chỉ chậm một giây thôi sẽ không có cách nào tìm được đệ nữa. Tại Trung a, ta đâu ngờ đệ hết lần này đến lần khác tránh được sự truy đuổi của ta, thậm chí sau cùng còn lợi dụng Phi Vân trang. Đệ nhất định là không biết cảm giác của ta sau khi biết đệ đã lừa gạt ta, lòng ta quả thực đã tan vỡ. Ta lo lắng cho đệ đến vậy, thế mà đệ cư nhiên dựng kịch lừa ta. Trong hai năm đó, ta lúc nào cũng gắt gao kiếm tìm đệ, mỗi ngày, mỗi ngày không ngừng tìm kiếm, đến tối đệ lúc nào cũng xuất hiện trong những giấc mơ khiến ta nghẹt thở, ta cảm thấy thật hạnh phúc khi được gắt gao ôm đệ thật chặt. Nhưng Tại Trung a, đến lúc tỉnh mộng rồi, không vẫn hoàn không, trái tim ta thực trống rỗng. Thời gian càng trôi qua, không biết tự lúc nào ta bắt đầu hận đệ, hận đệ sao có thể buông tay ta dễ dàng như vậy. Đệ có biết trước hai năm trước ta đã hạ quyết tâm, muốn hai ta bắt đầu lại từ đầu, nhưng ta thực không ngờ, đệ đã bỏ đi." Càng nói thanh âm của Duẫn Hạo càng trở nên nghẹn ngào. (Ai!!! Tim gan cũng lôi hết ra rồi TT^TT) "Ngươi nói những lời này, ý muốn cho ta biết, tình cảnh hiện tại tất cả đều do ta tự gieo gió rồi gặt bão, đúng không?" Trong mắt Tại Trung hàn quang càng lúc càng hiện rõ. "Không! Ta không có ý đó! Bất kể vì lý do gì, ta cũng không nên đối xử với đệ như vậy! Mục đích của ta khi nói ra những tâm sự này chỉ là muốn đệ hiểu và tha thứ cho ta. Ta... Ta từ lâu đã rất yêu đệ, Tại Trung a! Chính bản thân ta cũng không biết tình cảm đó đã bắt đầu từ lúc nào. Chính xác là phải nói ngay từ đầu đệ mới là người ta thực sự yêu thương, chỉ tiếc là bản thân ta đã không sớm hiểu ra mà thôi." Đôi mắt Duẫn Hạo tràn ngập yêu thương "Tại Trung, cho ta thêm một cơ hội nữa, chúng ta hãy bắt đầu lại một lần nữa, có được không? Sau này, ta nhất định sẽ yêu thương đệ, hảo hảo đối tốt với đệ, tuyệt không bao giờ khiến đệ phải chịu bất cứ thương tổn nào nữa!!!" Nghe Duẫn Hạo nói xong, Tại Trung chỉ nhếch miệng cười lạnh lùng. Nếu như năm năm trước, không, có khi chỉ cần hai năm trước, ta được nghe những lời này, nhất định sẽ mừng rỡ như điên, không chút do dự mà tha thứ cho ngươi. Nhưng hiện tại, ta nghe mà chỉ thấy tức cười. Duẫn Hạo, nếu như ngươi thực sự yêu ta, sao có thể giày vò ta, dằn vặt ta thành ra bộ dạng thê thảm nhường này, thậm chí còn biến ta thành một phế nhân! Nếu tất cả là vì ngươi yêu thương ta, vậy thì tình yêu này, ta tình nguyện không cầu! Chỉ thấy Tại Trung trầm mặc không nói, Duẫn Hạo nhịn không được cau mày. "Tại Trung, ta biết đệ oán hận ta. Thế nhưng mặc kệ đã xảy ra những chuyện gì, đệ không thể phủ nhận tất cả quá khứ giữa hai ta được. Chẳng phải trước đây, chúng ta rất hạnh phúc khi lúc nào cũng ở bên nhau hay sao?" Duẫn Hạo khe khẽ vươn tay nắm lấy tay Tại Trung. "Ta đã quên rồi." Tại Trung trái lại lạnh lùng mở miệng. "Tại Trung?" Duẫn Hạo chính là không thể tin được nhìn Tại Trung. "Ta chỉ biết, Kim Tại Trung ta bất quá chỉ là một con rối, là công cụ chuyên để người khác phát tiết. Những chuyện ngươi nói lúc trước, ta thực sự không có ấn tượng." Tại Trung nhàn nhạt. "Không phải!" Duẫn Hạo kích động nắm chặt hai vai Tại Trung, nhìn thẳng vào mắt y "Tại Trung, ta... từ xưa đến nay ra chưa bao giờ coi đệ là con rối. Trước đây... trước đây đều là ta không tốt, đệ đánh ta, mắng ta, ta cũng chịu được hết, chỉ cần đệ có thể nguôi giận thôi. Ta cần đệ! Tại Trung, đệ đừng dùng thái độ đối với người xa lạ kia ra nói chuyện với ta, có được không?" Tại Trung nghiêng đầu, nhìn về một phía, không hề nhìn Duẫn Hạo, cũng không nói năng gì. Hiện tại, y chuyện gì cũng không muốn nói, chuyện gì cũng không muốn nghe. Mặc kệ thế nào, mặc kệ Duẫn Hạo có đúng đã thực sự hối hận, có đúng là thực tâm yêu thương ta hay không! Tất cả những chuyện kia, ta không muốn quan tâm đến nữa. Ta chỉ muốn rời khỏi đây, không muốn ở lại chốn này thêm nữa. "Hãy để ta đi." Tại Trung cúi đầu nói nhỏ. "Đệ nói gì?" Duẫn Hạo xoáy người Tại Trung lại, cố khiến y nhìn vào mắt mình. "Để ta đi." Tại Trung nhìn thẳng vào Duẫn Hạo "Nếu như ngươi thực sự yêu ta, hãy để ta đi." "Không!!!" Duẫn Hạo hai mắt mở to, nhìn Tại Trung ngỡ ngàng, bất giác buông tay, lắc đầu "Đệ đừng hòng!" Duẫn Hạo chợt đứng bật dậy "Đệ đừng hòng rời bỏ ta để đến bên tên Phác Hữu Thiên kia! Gã có điểm gì tốt chứ? Những gì gã có thể đáp ứng đệ, ta cũng có thể làm được! Phác Hữu Thiên có thể chiếu cố đệ, thì ta cũng có thể! Ta sẽ không bao giờ là đệ bị tổn thương nữa, vì sao? Vì sao đệ không chịu cho ta thêm một cơ hội nữa?! Nếu như đệ còn giận ta, ta cam lòng để đệ đánh ta, đánh đến khi nào nguôi giận mới thôi. Đến như vậy mà còn không được, vậy đệ muốn gì, đệ muốn gì ta cũng đáp ứng. Đệ nói đi!" Duẫn Hạo lại đột nhiên nắm chặt lấy hai vai Tại Trung, gần như phát cuồng lay vai y. "Đừng... Buông tay..." Động tác của Duẫn Hạo khiến Tại Trung cảm thấy vô cùng khó chịu, hai vai bị nắm chặt phát đau một nhẽ, lục phủ ngũ tạng đều có cảm giác muốn rối hết lên "Ọe..." Tại Trung hé miệng, liền nôn ra tiên huyết toàn bộ bắn lên, nhuộm đỏ y phục người đối diện. Thấy màu đỏ tươi gai mắt, Duẫn Hạo nhất thời dừng lại, cả người đều ngây dại. "Tại Trung! Đệ bị sao vậy?! Xin lỗi, ta không cố ý đâu." Duẫn Hạo vừa nói vừa vội vàng giúp Tại Trung vận chân khí, bảo vệ tâm mạch của y "Tại Trung, đệ cố gắng gượng, ta đi gọi Chính Thù ca!" Duẫn Hạo nói xong giúp Tại Trung nằm xuống giường, vội vàng đứng dậy. "Không cần." Tại Trung kéo tay Duẫn Hạo lại "Ta không sao, đây cũng không phải lần đầu tiên." Sắc mặt Tại Trung nay đã tái nhợt. "Để như vậy sao được..." "Ta thực sự không có việc gì, chỉ cần ngươi đi ra ngoài, để ta được yên ổn nghỉ ngơi một chút là được." Tại Trung suy yếu thở hổn hển. "Xin lỗi, ta lập tức đi ngay." Đáy mắt Duẫn Hạo tràn đầy đau khổ, yên lặng xoay người ly khai. "Khụ khụ..." Duẫn Hạo đi rồi, Tại Trung lại ho ra một búng máu, sau đó lại vô lực cười cười. Nếu như ngày nào cũng được một lần "chăm sóc" như vậy, nói không chừng ngay cả một tháng ta cũng không trụ nổi. Bất quá, như vậy cũng tốt, chỉ là, đời này ân tình nợ Hữu Thiên sợ rằng không có cơ hội báo lại. Chậm rãi nhắm hai mắt lại, Tại Trung không hiểu sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh lần đầu tiên gặp được Duẫn Hạo. Đời người, nếu như lúc nào cũng được như lúc ban đầu, thật là tốt biết bao. Bên ngoài, Duẫn Hạo ngẩn ngơ ngồi trên bậc đá trước cửa, lệ ngân vô thanh vô thức tuôn xuống ướt đẫm hai má, một giọt lại một giọt, vô pháp dừng lại. Ta không bao giờ muốn tổn thương Tại Trung, nhưng vì sao lúc nào cũng khiến đệ ấy bị thương? Chẳng lẽ, ngay cả lúc này, ta cũng chỉ đem lại đau khổ cho Tại Trung thôi sao? Tại Trung... Tại Trung... Rốt cuộc, ta nên làm gì với đệ đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]