Bên trong sương phòng Doanh Nguyệt lâu, Duẫn Hạo vẫn chăm chú ngồi bên giường của Tại trung, cau mày trầm tư.
Tại trung đã hôn mê được năm ngày rồi, chút dấu hiệu chứng tỏ y hồi tỉnh cũng không có, nhiều lần phải mời lão lang trung ghé qua, nhưng lão lại nói y không có việc gì, chỉ có mình Duẫn Hạo là lo lắng như ngồi trên đống lửa. Nhát kiếm đó là do hắn đâm, đương nhiên bản thân Duẫn hạo biết nó nghiêm trọng đến mức nào, chỉ đến khi Tại Trung tỉnh lại, may ra hắn có thể an lòng.
"Duẫn Hạo... Đừng giết Hữu Thiên... Đừng giết hắn..." Tại Trung thậm chí còn nói mớ khi hôn mê.
Bàn tay đang lau mồ hôi cho Tại Trung thoáng chốc khựng lại giữa không khí, hàn quang dần dần lóe lên trong đáy mắt.
Suốt mấy ngày hôn mê, Tại Trung chỉ một mực nói ra câu nói đó. Mà chỉ vì câu nói đấy, toàn bộ yêu thương mà Duẫn Hạo dành cho Tại Trung như bị cuồng phong quét sạch, chẳng còn lại dù chỉ một vết tích. Hai năm qua hắn vì kiếm tìm Tại Trung mà hao tổn biết bao tâm trí, còn trong tâm trí y lúc nào cũng nhớ đến tên Phác Hữu Thiên kia! Đã như vậy, ta cần gì phải lo lắng, thương tiếc ngươi làm gì, là ngươi đã phản bội ta trước, bởi thế đừng có trách người khác vô tình! (Ai!!! Biết ngay "đầu đá" mà yêu "đầu gỗ" thì chỉ có choảng nhau vỡ đầu mới hiểu nhau a =.=!!!)
"Nước... Nước..." Tại Trung khẽ nói trong mơ hồ.
"Tại Trung, ngươi nói cái gì?" Nghe thấy Tại Trung không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-roi/1100544/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.