“Duẫn… Duẫn Hạo… Duẫn Hạo… Vì sao… Vì sao…” Nam tử than nhẹ một tiếng, ánh mắt thương tiếc thương dường như chỉ tập trung vào con người đang nằm trên giường kia, y đã hôn mê bảy ngày rồi, nhưng miệng luôn không ngừng gọi tên mộ người là Duẫn Hạo, khiến hắn rất tò mò muốn biết giữa y và người tên Duẫn Hạo đó có quan hệ như thế nào? Tại sao lại khiến y nhớ mong như vậy. “Duẫn Hạo… Duẫn… Đệ đau quá…” “Ngươi đau chỗ nào?” Nam tử nhịn không được yêu thương hỏi han, tuy rằng biết chắc y sẽ không trả lời. “Duẫn Hạo… Duẫn Hạo…” Người trên giường vẫn thì thào nói mê như cũ, nhưng lệ từ khóe mắt nhắm chặt không ngừng tuôn ra. Nam tử nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt xinh đẹp kia, lông mày liền nhăn lại. Nhìn con người với khuôn mặt tuyệt mĩ nằm trên giường bất động, hắn không nén được thở dài. Một người khiến kẻ khác vừa nhìn đã yêu thương như vậy, là ai đã nhẫn tâm khiến y bị thương phải trôi dạt đến tận đây? (Dạ! Là chồng ảnh đánh đó, ghen tỵ sao *gầm ghè*) “Công tử, người đã chiếu cố tới hắn rất nhiều ngày rồi, ngay cả chính sự chắc từ lâu đã quên hết rồi.” Tiểu đồng bưng theo chén thuốc vừa đi vừa không ngừng oán giận. Nam tử chỉ cười cười, cầm lấy chén thuốc “Ngươi nói nhiều quá đấy, ta không quản người gấp cái gì?” Nam tử nói, đồng thời nâng người đang nằm dậy, để y tựa vào người mình, sau đó cẩn thận giúp y uống thuốc. “Đúng vậy, nói cho cùng thì người cũng là chủ tử, người muốn thế nào được cái đó, bây giờ không chỉ khiến việc đàm phán đại sự bất thành, còn mong người này có thể ở bên cạnh kẻ ốm đau này thêm vài ngày nữa, bất quá chỉ cần chủ tử vui vẻ thì chẳng hề gì.” Tiểu đồng trề môi nói. “Nếu đã biết, còn không mau ngậm miệng lại.” Nam tử cười mắng. “Khụ… Khụ…” Nước thuốc chảy xuống ngực gây sặc, khiến y nhịn không được ho khan vài tiếng. Nam tử vội vàng vỗ nhẹ phía sau lưng y, còn tay kia cầm khăn lau đi số thuốc đang tràn khỏi khóe miệng y. Lông mi người trong lòng có chút rung động, tiếp đó, con mắt nhấp nháy, sau đó chậm rãi, chậm rãi mở ra. “Ngươi tỉnh rồi?!” Nam tử có chút kích động nhìn người đang ôm trong lòng. “Ngươi… Là ai? Đây là… chỗ nào?” Tại Trung vẻ mặt mê hoặc nhìn người nam tử xa lạ trước mắt. “Ta là Phác Hữu Thiên, là ta thấy ngươi bất tỉnh trên đường nên đưa về đây, còn chỗ này là khách điếm.” Hữu Thiên nhìn Tại Trung, trên mặt mang theo ý cười như xuân phong. Tại Trung lấy lại bình tĩnh, nỗ lực nhớ lại chuyện trước khi té xỉu. Y gặp Duẫn Hạo, không chịu cùng hắn quay về, vì vậy Duẫn Hạo đã đánh y bị thương, sau đó nhờ Xương Mân giúp đỡ, để y chạy trốn, sau đó, sau đó, y không thể nhớ kỹ nữa, chỉ nhớ cuối cùng mình kiệt sức nên ngồi nghỉ dưới một gốc cây. “Là ngươi đã cứu ta?” Tại Trung nghi hoặc nhìn Hữu Thiên. “Có thể nói như vậy.” Hữu Thiên mỉm cười ôn nhu. “Cảm tạ.” Tại Trung nói xong liền muốn xuống giường. “Ngươi làm gì?!” Hữu Thiên đỡ y. “Đa tạ ân cứu mạng của ngươi, sau này nếu có cơ hội nhất định ta sẽ hồi báo, bây giờ ta phải đi.” Tại Trung giãy giụa xuống giường, nhưng vẫn không thể đứng thẳng, thân thể nhanh chóng mềm rũ khuỵu xuống, Hữu Thiên ở bên cạnh vội vàng ôm lấy y. Hữu Thiên nhìn Tại Trung thở dài, lại ôm y bế lại đặt trên giường. “Thân thể ngươi thành như vậy còn muốn đi đi như thế nào? Ta một khi đã cứu ngươi sẽ để ngươi làm càn, tốt nhất ngươi nên dưỡng thương cho tốt hơn nữa đi.” “Vô công bất thụ lộc, ta không nên…” “Đây là ta tự nguyện.” Hữu Thiên cắt ngang lời Tại Trung nói “Hơn nữa, ta nghĩ bất cứ ai trong hoàn cảnh này cũng sẽ làm như ta mà thôi.” Ánh mắt Hữu Thiên nhìn thật chăm chú gương mặt khuynh quốc khuynh thành của Tại Trung. “Chỉ là vì khuôn mặt này sao?” Tại Trung vô lực cười cười. “Mặc kệ dung mạo ngươi xấu đến không gì sánh được, ta nghĩ lúc đó ta vẫn sẽ cứu ngươi, bất quá, sẽ không dụng tâm như vậy.” Hữu Thiên thẳng thắn nói. “Ngươi đúng là thẳng thắn.” Tại Trung trong mắt mang theo tiếu ý. “Nếu như ta nói một chút cũng không để tâm, thì quá giả dối, ta nghĩ ngươi cũng sẽ không tin.” Hữu Thiên mỉm cười “Được rồi, đến bây giờ còn chưa biết quý tính đại danh của ngươi?” “Ta là Kim Tại Trung.” Tại Trung cũng không giấu giếm. “Minh trang đệ nhất sát thủ?” Hữu Thiên có chút giật mình nhìn Tại Trung. “Ngươi biết ta?” Tại Trung cũng giật mình “Nhìn dáng vẻ của ngươi, ta nghĩ đến ngươi chỉ là một thư sinh thôi, nhưng giờ nhìn lại ngươi cũng không đơn giản đâu.” “Ta nói rồi, ta là Phác Hữu Thiên. Minh trang đệ nhất sát thủ lẽ nào chưa từng nghe qua tên này?” Hữu Thiên lại một lần nữa nhắc lại tên mình. “Phác Hữu Thiên?” Tại Trung cũng suy nghĩ lại một chút, sau đó vẻ mặt dường như hiểu rõ. Phác Hữu Thiên là Các chủ Giang Nam Yên Vũ các, Yên Vũ các trên giang hồ thực lực mặc dù so ra kém Minh trang một chút, nhưng vẫn không thể khinh thường. Tại Trung không nghĩ rằng đường đường là Các chủ Yên Vũ các lại là một người thoạt nhìn trông giống văn nhân nhu nhược đến vậy. “Nếu như vậy, ta càng không thể ở lại chỗ này.” Tại Trung nói xong lại muốn đứng dậy. “Ngươi làm gì?” Hữu Thiên chặn y lại. “Ngươi là Phác Hữu Thiên, cũng chính là Các chủ Yên Vũ các, chẳng lẽ chưa từng nghe Minh trang đã hạ lệnh truy bắt ta sao?” Tại Trung ngạc nhiên hỏi. “Ta có nghe nói, nhưng thế thì sao?” Hữu Thiên nhún vai. “Nếu như Duẫn Hạo biết ta ở chỗ này, hắn nhất định sẽ gây bắt lợi với ngươi, ta không thể liên lụy ngươi.” Tại Trung nói hết lần thứ hai đứng dậy. “Ta không sợ.” Hữu Thiên lần thứ hai đè Tại Trung lại “Hóa ra ngươi gọi Duẫn Hạo chính là muốn nói tới Minh trang Trang chủ Trịnh Duẫn Hạo a, ta đúng là không nghĩ tới.” “Ta gọi Duẫn Hạo?” Tại Trung vẻ mặt có chút nghi hoặc. “Không sai, trong thời gian ngươi hôn mê luôn một mực gọi Duẫn Hạo.” Hữu Thiên mỉm cười đáp. “Đúng thế sao?” Tại Trung nói nhỏ, tự hỏi bản thân. “Tuy rằng ta không biết giữa người và Minh trang Trang chủ có khúc mắc gì, nhưng ta đã cứu ngươi, ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi, còn về lệnh truy bắt của Minh trang ngươi không cần lo lắng.” Hữu Thiên cười rất tự tin. “Ta cũng không cần ngươi bảo hộ.” Tại Trung lạnh lùng đáp lời. “Ngươi đúng là mạnh miệng thật.” Hữu Thiên cười cười “Với tình trạng hiện tại của ngươi, chỉ cần tự mình nghĩ cũng sẽ biết, e rằng chỉ có một kết cục, đó là bị Minh trang bắt quay về, ta nghĩ ngươi thật vất vả chạy đến tận đây, hẳn là sẽ không cam tâm bị bắt đem về như vậy?” Tại Trung trầm mặc không nói. Những lời Hữu Thiên nói đều đúng cả. Năng lực truy bắt của Minh trang vô cùng mạnh, so với người khác y tất nhiên hiểu rõ. Nếu như công lực của y chưa khôi phục hoàn toàn, sợ rằng rất khó tránh được sự truy bắt, nhưng Phác Hữu Thiên cùng y không thân chẳng quen, để hắn che chở khiến Tại Trung cảm thấy khó chịu. “Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, tốt nhất hãy nghe lời ta ở lại đây, để thân thể hồi phục, ta phi thường cam tâm tình nguyện vì mỹ nhân cống hiến sức lực, ngươi không cần cảm thấy khó chịu.” Hữu Thiên dường như nhìn thấu tâm tư của tại Trung. “Ngày hôm nay thiếu nợ ngươi, sau này ta nhất định sẽ hoàn lại, nếu như ngày nào đó ngươi cần ta, bất luận là chuyện gì ta cũng đều đáp ứng.” Tại Trung vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. “Đừng có hứa hẹn trước như vậy, yêu cầu của ta ngươi rất khóc có thể làm được.” Hữu Thiên vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu. “Mặc kệ chuyện gi ta cũng có thể…” Tại trung nói còn chưa dứt lời liền bị Hữu Thiên lấy tay che kín miệng. “Đừng quá tự tin, có những chuyện ngươi sẽ không có khả năng đáp ứng, cho nên lúc này đừng chỉ đơn giản là hứa hẹn.” Nhãn thần Hữu thiên bỗng nhiên trở nên rất thâm thúy “Nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Hữu Thiên nói xong mỉm cười với Tại Trung, liền xoay người ly khai. Tại Trung ngơ ngác nằm trên giường, nghĩ lại lời Hữu Thiên nói, tình trạng của ngày hôm nay, có chuyện gì hắn không đủ khả năng thực hiện nhỉ? Ngay cả tính mạng mình, y cũng không còn quan tâm nữa, điều duy nhất y chú ý, con người duy nhất để tâm tới, vĩnh viễn sẽ không quan tâm y.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]