“Này, sao anh lại ở chỗ này?” Phong Lê ngạc nhiên, cậu thực sự không ngờ lại gặp lại Phó Quân Hoà sớm như vậy.
“Cậu không sao chứ?” Phó Quân Hoà sắc mặt ngưng trọng đỡ cậu.
Vừa rồi ngược sáng, hắn không thấy rõ lắm, lúc này thiếu niên đều dán trong ngực hắn, mới nhìn thấy trên vai và trên ngực có vết máu, sắc mặt hơi đổi: "Cậu bị thương?"
Phong Lê muốn trả lời không có, vì máu trên người không phải của cậu.
Nhưng khi lời đến khoé miệng, lại nuốt trở về, áp nhẹ trán vào ngực nam nhân, vùi đầu vào run rẩy nói: "Tê - anh không nói cũng không cảm thấy gì, giờ thì có chút đau"
"Đau không? Đau ở đâu?" Phó Quân Hoà cau mày.
“Chỗ nào cũng đau.” Phong Lê lúc trước đã từng bị thương, nên cậu biết biểu hiện như thế nào mới vừa sức.
“Đi bệnh viện!” Thấy cậu nghiêm trọng như vậy, nam nhân nhanh chóng dìu cậu xuống lầu.
Phong Lê lập tức chân mềm nhũn, thân thể thuận thế nửa y đi lên, tay suy yếu mà lôi kéo, thân thể gầy yếu miễn cưỡng bị kéo, có vẻ yếu ớt vô cùng.
Phó Quân Hoà không nghĩ ngợi gì nhiều, đem cậu bế ngang lên, lại không biết nhóc con trong ngực nở nụ cười thành công.
Trần Vĩ Nhạc bị doạ sợ, đứng hình hai giây mới đuổi theo: "Uy, Lê Tử, Lê Tử, cậu không sao chứ?!"
Phó hiệu trưởng Lưu cũng choáng váng, rồi lại đau đầu.
Doãn Tương Kiệt này thực sự vô pháp vô thiên! Làm sao cậu ta có thể đánh người thành như thế này?! Cái này thế nào giúp bọn hắn giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-ong-noi-nguoi-ta-xuyen-da-tro-lai/1001494/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.