Nhưng dù có để ý thì cậu cũng không quan tâm, cậu bước đến bên cây đàn và ngồi xuống, đặt tay lên những phím đen trắng.
Một giây tiếp theo, bản nhạc đẹp đẽ và mượt mà tuôn ra từ những đầu ngón tay mảnh mai.
Đây là một bản nhạc từ thế giới khác.
Vì chiến tranh mà sáng tác.
Thoạt nhìn khúc đầu đẹp đẽ mỹ miều, tựa như dòng suối róc rách chảy chầm chậm trong nắng xuân, tựa như nằm trên bãi cỏ ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao mùa hạ với làn gió mát lành, nhưng khi về sau thì nhịp điệu khác hẳn, đột ngột tăng tốc, phong cách đột ngột chuyển đổi.
Nó như làn sóng gào thét mà đến, mạnh mẽ cuốn tất cả mọi người vào trong những con sóng lộn xộn!
Hầu hết mọi người đều chọn chơi đàn một cách điềm tĩnh mà ưu nhã, nhưng Phong Lê thì khác, đầu ngón tay của cậu như một cơn gió sắc bén, mỗi nét đều mười phần lực đạo.
Quả thực giống như khiêu vũ trên đỉnh trái tim của một người, nhiệt liệt sục sôi, tại trên mũi dao xoay tròn nhảy vọt.
Dưới ảnh hưởng của âm nhạc, cậu cũng nhớ lại những cảnh trong trận chiến với Trùng tộc, đội quân hùng mạnh, chiến trường tàn khốc, vũ khí lạnh lùng, máu bắn tung tóe.
Ánh sáng trắng chiếu vào gương mặt cậu, rõ ràng đến mức có thể nhìn thấy lỗ chân lông, mọi thứ đều lộ ra ngoài, chỉ có mi mắt hơi rủ xuống che khuất tầm mắt.
Trong bóng tối không nhìn thấy, trong mắt là nguy hiểm tản mạn.
Vào lúc tiếng nhạc đến cao trào, máu của tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-ong-noi-nguoi-ta-xuyen-da-tro-lai/1001487/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.