Qua ngày chủ nhật kỳ quái đó, Chu Hạc cũng không trốn tránh hai người kia. Mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường.
Bùi Lương cầm báo cáo sức khỏe của cậu, nói: "Sức khỏe của cậu rất tốt."
Sau đó hắn lại nói: "Bệnh của Sở Tinh Châu đang dần tốt lên nhưng hình như giao lưu cũng không giúp bệnh tình của cậu tốt hơn."
"Không sao." Chu Hạc không để ý nhún vai, cậu cũng không chấp nhất với việc có thể ngửi được tin tức tố của nhiều Alpha.
"Bệnh tình của Sở Tinh Châu khi nào sẽ khôi phục hoàn toàn?" Chu Hạc trầm tư hỏi.
Bùi Lương nhìn vào báo cao, nói: "Nếu không ngắt quãng giao lưu thì vào ba tháng sau sẽ khỏi."
Chu Hạc như nghĩ tới cái gì đó rồi gật đầu.
Đừng hỏi Chu Hạc vì sao không để Hứa Kỷ Trạch khám cho cậu, chỉ đơn giản là Sở Tinh Châu không muốn người khác biết bệnh tình của anh nên Chu Hạc chỉ để Bùi Lương khám.
Lỡ Hứa Kỷ Trạch mà từ tình trạng sức khỏe của cậu đoán được bệnh của Sở Tinh Châu thì chẳng phải cậu thành "tội nhân" sao? Chu Hạc thầm nghĩ.
Ngày hôm sau là ngày hôn lễ thế kỷ diễn ra. Truyền thông khắp nơi đều ồ ạt đưa tin về buổi tiệc có một không hai này.
[Quá xa hoa, quá lộng lẫy, đúng là ngày kết hôn trong mơ của thiếu nữ mà.]
[Aaaaa... Chỉ biết thét chói tai, quá đẹp, không biết có viên kim cương to như trứng bồ câu trong truyền thuyết không?]
[Lầu trên bớt đọc truyện não tàn đi.]
[Não tàn thì sao? Tôi thích, ai chẳng có mơ ước gả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-o-la-van-nhan-me/355355/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.