Chương trước
Chương sau
Phó Đoạn sau khi ôm Dự Lam sang du thuyền của hắn liền tìm bác sĩ đến khám bệnh, hoàn toàn không nhớ trên chiếc du thuyền kia còn có Chu Hạc.
Phó Đoạn ngồi trên ghế, nhìn các bác sĩ bận bịu làm kiểm tra cho Dự Lam lúc này hắn mới nhớ tới Chu Hạc.
Thanh niên là bạn đời hợp pháp của hắn. Phó Đoạn lúc ấy chỉ tức giận với chuyện Dự Lam không chịu về nước nên mới kết hôn cùng Chu Hạc. Trong trí nhớ của Phó Đoạn, Chu Hạc thật ngoan ngoãn nghe lời, cũng rất thông minh biết cách làm hắn vui vẻ.
Phó Đoạn rất hài lòng với biểu hiện của cậu.
Chu Hạc là người ở cạnh hắn lâu nhất, lâu đến nỗi hắn cho rằng cậu sẽ mãi mãi như vậy, sẽ không rời đi hắn.
Phó Đoạn lại nghĩ đến ánh mắt của thanh niên cầu cứu hắn. Phó Đoạn bực bội niết điếu thuốc chưa hút trong tay, trong lòng khó được mà có chút lo lắng cho cậu.
Omega của hắn sẽ sợ sao, sẽ lạnh sao? Chắc hẳn cậu rất sợ hãi nhưng hắn không thể để Dự Lam chịu thiệt. Chỉ ba ngày mà thôi, ba ngày sau hắn có thể chuộc lấy cậu.
Omega của hắn rất ngoan, tới đó hắn chỉ cần nói vài câu cậu liền bỏ qua chuyện này. Nếu Chu Hạc tức giận, Phó Đoạn sẽ cố mà làm dỗ cậu vài câu, dù sao ba ngày này là cậu chịu thiệt.
Không biết như thế nào, Phó Đoạn bỗng nhiên có một cảm giác khủng hoảng không thể hiểu được, nó như sợi tơ quấn quanh trong lòng làm rối tung suy nghĩ của hắn, tim của hắn đập nhanh hơn, cảm giác nôn nóng khiến hắn bực bội. Phó Đoạn đột nhiên ngẩng đầu, quăng điếu thuốc vào thùng rác, tiếng nói khàn khàn đối với cấp dưới ra lệnh: “Mau đi xem cửa hàng đó đã chuẩn bị xong chưa."
Bí thư vâng dạ rồi đi ra khỏi phòng bệnh, sau khi đóng cửa lại thì hắn thở phào một hơi. Phó Đoạn đúng là tính tình thay đổi thất thường, đang yên đang lành lại nổi giận, nổi giận mà còn nhớ tới cửa hàng.
Bí thư đương nhiên biết cửa hàng là gì, là một cửa hàng hoa kết hợp với tiệm bánh ngọt, là Phó Đoạn chính tay lựa chọn vị trí ở đoạn đường mặt tiền ngay khu trung tâm. Từ cách trang trí đến bố cục hay các loại hoa của cửa hàng đều là chính tay Phó Đoạn một mình chuẩn bị, tất cả chỉ vì muốn Omega của hắn - Chu Hạc được vui vẻ.
Bí thư dám cam đoan đây là lần đầu tiên Phó Đoạn chú ý một thứ như vậy.
Nhưng châm chọc là, cửa hàng này đã trù tính hơn ba năm nhưng vẫn chưa chính thức mở cửa. Nó như một nơi hể Phó Đoạn nhớ đến Chu Hạc thì hắn sẽ quan tâm một tí, xem cửa hàng trang hoàng đến đâu. Chính vì thế, dù hơn 3 năm nhưng nó chẳng trang trí được bao nhiêu.
Phó Đoạn tình cảm thật nồng nhiệt rồi lại rất tuyệt tình. Hắn có thể vì Chu Hạc làm rất nhiều việc để cậu vui, hắn có thể đẩy tất cả cuộc họp chỉ vì dành một ngày đi xem phim cùng Chu Hạc nhưng rồi hắn chưa bao giờ cho cậu tình yêu chân chính. Hắn thích bao dưỡng tình nhân nhưng chỉ cần Chu Hạc không thích hắn sẽ quăng tình nhân đó và thay đổi một người khác.
Nói Phó Đoạn yêu Chu Hạc thì không đúng, mà nói hắn không yêu cũng không đúng. Ít nhất Phó Đoạn chiều theo Chu Hạc trong rất nhiều chuyện nhưng chỉ có việc bao dưỡng tình nhân là không thể từ bỏ. Và trong lòng luôn có hình bóng của mối tình đầu.
Đây là bệnh chung của những người có chức quyền địa vị cao. Không bao giờ thừa nhận bản thân đã thích người khác, chỉ chung thủy với mối tình đầu, luôn cảm thấy tình đầu là tốt đẹp nhất, vì thời niên thiếu ngây ngô mới là tình cảm chân thành, còn hiện tại đã đối mặt quá nhiều sự dơ bẩn lừa dối của xã hội, hắn không tin.
Dù Chu Hạc trả giá nhiều như vậy nhưng cuối cùng vẫn trắng tay, người Phó Đoạn lựa chọn vẫn là mối tình đầu.
Bí thư vừa bước vào thang máy liền đối diện trợ lý với vẻ mặt trắng bệch, trợ lý rụt rè đi đến trước cửa phòng bệnh chờ Phó Đoạn bước ra. Cô sợ hãi không biết sau khi Phó tổng nghe tin Chu Hạc bị quăng xuống biển sẽ tức giận như thế nào, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
...
Trong căn phòng tối khói thuốc lượn lờ, Phó Đoạn bực bội dụi tắt một điếu thuốc. Tư thế tùy tiện ngồi trên ghế, hai nút áo trên cùng đã cởi ra, tay áo vén đến khủy tay, đầu tóc hỗn độn nhưng không lôi lôi, tràng đầy một loại dã tính xâm lược, mị lực hấp dẫn.
Phó Đoạn đã suy nghĩ rất nhiều, bọn bắt cóc không phải muốn tiền sao, hắn đã ra giá gấp đôi để đảm bảo Chu Hạc trong ba ngày sẽ không bị đánh đập, thế mà đám người đó lại dám quăng cậu xuống biển!
Mấy năm tù làm sao đủ, hắn sẽ cho họ sống hết quãng đời còn lại ở trong tù!
Chờ người tìm được Chu Hạc, hắn sẽ nói với cậu là khi ấy hắn chỉ giận dỗi nên mới chọn Dự Lam mà thôi. Chu Hạc nhất định sẽ hiểu cho hắn.
Phó Đoạn lấy thêm một điếu thuốc, chưa hút được hai hơi lại vùi tắt, hắn bực bội nghĩ: Rõ ràng là do Chu Hạc sai.
Mấy tháng gần đây Chu Hạc thật không ngoan, hắn có đem tình nhân về nhà cậu cũng không ghen, chỉ dùng ánh mắt cam chịu nhìn hắn, thậm chí đôi khi trong ánh mắt cũng không còn tình yêu.
Phó Đoạn trong lòng bỗng dưng cảm thấy khủng hoảng, hắn giảm ít thời gian hẹn hò cùng tình nhân, thường xuyên về biệt thự gặp Chu Hạc nhưng biểu tình của cậu ngày càng ảm đạm.
Hắn chọn Dự Lam chỉ vì muốn cho Chu Hạc biết không có cậu thì hắn vẫn có người khác, một thế thân thì đừng quá lên mặt làm kiêu.
"Cốc cốc." Trợ lý thấp thỏm bước vào.
Ánh mắt sắc bén của Phó Đoạn lập tức liếc qua, âm thanh âm trầm nói: "Tìm được người rồi sao?"
"Không... vẫn chưa tìm được..."
"Tiếp tục tìm! Chưa thấy xác thì chắc chắn cậu ấy còn sống!" Phó Đoạn bực bội quăng ngã đồ trang trí trên bàn.
"Vâng."
"Phó tổng, Dự thiếu gia muốn gặp ngài." Đúng lúc này thư ký bước vào báo cáo.
...
Mà ở xa xa biển rộng, Chu Hạc thoải mái nằm tắm nắng, cậu ngồi bật dậy cầm một hòn đá nhỏ ném xuống biển.
Bao nhiêu năm rồi cậu mới được thư thái thế này! Đi mẹ nó ngoan hiền, đi luôn cái gì dịu ngoan Omega, người vợ mẫu mực, biến biến biến, ông đây không làm nữa!!
Mấy năm nay cậu học nấu ăn, cậu học làm vườn, cố gắng trở thành một Omega hoàn hảo theo yêu cầu của Phó Đoạn. Lâu lắm, lâu tới mức cậu sắp quên đi con người thật của mình.
Nợ nần đã trả, nợ ân tình cũng coi như hết, không còn vướng bận!
Cậu là hoa hồng rực lửa, cậu chính là phóng đãng không kìm chế được, chứ không phải bông hoa tường vi đụng là nát kia!!
Cậu tuyên bố! Chu Hạc chính thức sống lại rồi!!
"Aaaaa..." Chu Hạc đứng phắt dậy muốn điên cuồng chạy trên bờ cát để khuây khỏa nỗi lòng nhưng quên chân cậu còn bị thương, "bụp" một tiếng ngã sấp mặt xuống đất, ăn một miệng cát.
"Phi phi phi." Chu Hạc chống tay ngồi dậy phun cát ra, Sở Tinh Châu ngồi cạnh thuận tay đưa cậu chai nước khoáng để súc miệng, Chu Hạc vội nhận lấy. Hai người động tác ăn ý, vừa nhìn liền biết đây không phải là lần đầu tiên Chu Hạc đột nhiên động kinh rồi té.
Đúng là thế thật, Chu Hạc lại nằm tắm nắng được năm phút lại như con Husky động kinh đột nhiên đứng phắt dậy, lập tức mất thăng bằng té sấp mặt, Sở Tinh Châu lại lấy thêm một chai nước đưa cho cậu.
Không biết đám con nhà giàu ngày ngày mơ ước sắc đẹp của Chu Hạc thấy cảnh này sẽ có biểu tình như thế nào.
Nhưng có thể chắc chắn một điều, nếu họ thấy bộ dạng Chu Hạc mặc đồ bơi chắc chắn sẽ rớt luôn đôi mắt, ngoan ngoãn phục tùng.
Chỉ tiếc là hình ảnh mỹ nhân tắm nắng chỉ có Sở Tinh Châu nhìn thấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.