Sau đợt đó.
Em ấy bắt đầu dám không về nhà!
Gọi điện thoại em ấy cũng chỉ qua loa có lệ.
[Chú à, em phải làm dự án đi thi, khả năng phải làm đến rất khuya, tối nay không phải đợi em đâu, em ngủ lại ở ký túc xá, Chú à ngủ ngon, chú cũng đi nghỉ sớm đi.]
Tôi còn chưa kịp nói gì, thì điện thoại đã vang lên tiếng tút tút.
Ha ha, có vẻ như tôi chiều em nhiều quá rồi thì phải.
Tôi nghiến răng gõ chữ [Chỉ một đêm, chiều mai tôi đến đón em.]
Tắm xong tôi đi vào phòng sách, chuẩn bị xem tài liệu cả đêm, mỗi khi làm việc thời gian đều trôi qua rất nhanh.
Tôi cố gắng tiến vào trạng thái làm việc,
Mẹ nó, tuyệt đối không phải là vì tôi không quen buổi đêm yên tĩnh như này.
Cũng càng không phải là vì tôi nhớ em!
Một đêm mà thôi, ai không có ai mà không qua được cơ?
......
Nửa tiếng sau, ánh mắt tôi vẫn cứ nhìn chằm chằm vào một dòng duy nhất chưa hề di chuyển, thôi được rồi tôi thua.
Tôi nhắm mắt lại xoa xoa ấn đường, suy nghĩ một lúc cầm lấy áo khoác chuẩn bị ra ngoài.
Không biết thế nào lại lái xe đến trường em, tôi mở cửa sổ, châm một điếu thuốc.
Màn hình điện thoại sáng lên, tôi nghe máy.
[Lão đại, Bạch Mặc Thư về rồi, cậu có muốn gặp không?] Bên kia âm thanh ồn ào, người gọi hét lớn nói.
[Ở đâu.]
Tôi từ từ phả ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-ngot-ngao-cua-sep-tong/2905348/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.