Nghe xong lời của Âu Lươn, bàn tay đang vuốt ve lá cải trắng của Tiểu Thất khựng lại. Mới ba tháng mà thôi, bên ngoài chẳng lẽ đã tới hoàn cảnh ăn thịt đồng loại rồi? Có phải cậu nên làm chút gì nữa hay không?
Có lẽ là nhìn ra suy nghĩ của Khúc Thanh Thủy, Âu Lương cúi đầu thở dài, “Bên ngoài ngày càng ít có thể nhẹ nhàng thu hoạch vật tư, tôi cũng không ngờ lại nhanh như vậy. Tuy rằng nguồn cung ứng đồ ăn bị chặt đứt nhưng đồ dự trữ của cả một tòa thành thị hẳn cũng đủ cho người sống sót chống đỡ một đoạn thời gian, nhưng……”
Âu Lương lộ ra một nụ cười khổ, “Nhưng ai cũng giống như nhau, chỉ cần có năng lực đều sẽ nghĩ mọi cách dự trữ vật tư, cho dù mình có ăn hết hay không. Hơn nữa căn cứ càng cường đại thì tìm kiếm và lưu trữ đồ ăn càng nhiều. Ngược lại, căn cứ càng nhỏ năng lực càng yếu thì trên cơ bản từ tháng trước đã rất khó tìm được vật tư.”
Thật ra đây cũng là một nguyên nhân mà Âu Lương mê mang với tương lai, bởi vì tuy rằng hắn thấy được sự không cân đối kịch liệt về vật tư nhưng cũng vô pháp xoay chuyển cục diện này. Ai cũng không biết tận thế sẽ tiếp tục bao lâu, thậm chí không biết tận thế có thể kết thúc hay không. Dưới tình huống như vậy, đồ ăn có vẻ đặc biệt trân quý, thiên tính phòng ngừa chu đáo của nhân loại khiến bọn họ chỉ biết chiếm hữu càng nhiều tài nguyên để bảo đảm bản thân ăn no
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-lam-ruong-nuoi-heo/895200/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.