(Lúc xưng hô với LMV sẽ là em-anh, lúc xưng với người khác thì tôi-cô/anh)
.....
Lâm Mộ Vân vừa mới buồn ngủ được một chút nháy mắt bị tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ của Thư Liên làm cho bừng tỉnh. Hắn nhanh chóng ngồi dậy, chạy như bay ra khỏi phòng. Lúc hắn mở cửa phòng ra, của phòng đối diện cũng mở, Thư Liên mang vẻ mặt hoảng sợ chạy ra ngoài, thậm chí bởi vì quá mức kinh hoảng nên thiếu chút nữa té ngã, may mắn được Lâm Mộ Vân tay mắt lanh lẹ đỡ lại.
“Sao vậy?” Lâm Mộ Vân đỡ Thư Liên cả người run rẩy, nôn nóng dò hỏi.
Thư Liên run rẩy mở miệng, “Lưỡi! Giấy! Có phản quang! Có lưỡi thật dài!”
Lâm Mộ Vân nghe xong cũng không hiểu gì, hắn theo bản năng muốn vào phòng Thư Liên xem xét, lại bị Thư Liên gắt gao giữ chặt. Hắn chỉ có thể trấn an Thư Liên, “Không sao rồi, không sao rồi……”
Nhưng hiệu quả cũng không tốt lắm, đặc biệt khi trong biệt thự còn quanh quẩn tiếng bước chân kéo dài cùng với tiếng khóc hài đồng thấm người. Thư Liên theo bản năng bịt kín lỗ tai, lúc trong phòng còn không biết, ra cửa mới phát hiện thanh âm này lại khủng bố như thế.
Lúc hai người kề cạnh sưởi ấm cho nhau, một bóng hình nhẹ nhàng tới gần, sau đó tiến đến bên lỗ tai hai người nhỏ giọng hỏi, “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Lại thêm một tiếng thét chói tai, Thư Liên bị dọa đến thiếu chút nữa đứng lên chạy mất, bất quá ả rất mau đã hoàn hồn, vì thanh âm kia thập phần quen tai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-lam-ruong-nuoi-heo/895181/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.