Khi Lâm Mộ Vân còn đang không hiểu ra sao, phía sau vẫn tiếp tục truyền đến thanh âm ‘hoảng sợ’ của Trần Dương Hi, “Có chuyện gì từ từ nói! Anh đừng có tới đây!”
Cảm nhận được vạt áo phía sau bị nắm thật chặt, lại nhìn căn phòng trống rỗng trước mặt, Lâm Mộ Vân tức khắc da đầu tê dại, mỗi sợi lông tơ trên người đều dựng đứng. Thân thể hắn theo bản năng mà muốn lùi về sau chạy trốn, nhưng phía sau hắn lại là Trần Dương Hi.
Trong tiếng bước chân kéo dài, Lâm Mộ Vân cười gượng hai tiếng, “Anh thật sự không thấy gì hết, Dương Dương có phải hoa mắt rồi không?”
Trần Dương Hi ở phía sau trầm mặc thật lâu, sau đó đột nhiên dùng ngữ khí bình đạm mở miệng, “À, đúng là hoa mắt.”
Lâm Mộ Vân bị dọa đến cả người tê dại, “……” Muốn đánh người quá!!!
Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, tận lực dùng ngữ khí trấn an nói, “Nếu không có việc gì nữa thì chúng ta trở về ngủ đi.”
Trần Dương Hi lại lộ ra biểu tình hoảng sợ, “Nhưng tiếng bước chân vẫn còn, ngay tại phòng này đây! Sao không có ai trong phòng hết?”
“Ngoan, đừng náo loạn nữa. Làm gì có tiếng bước chân chứ, dì Trần trước giờ vẫn luôn rất cảnh giác mà còn chưa tỉnh. Chắc chắn là em nghe lầm rồi, ngày mai nghỉ ngơi một chút là hết thôi.” Lâm Mộ Vân trấn an Trần Dương Hi đang kinh hoảng.
Biểu tình trên mặt Trần Dương Hi cứng đờ, cười như không cười sắp hỏng mất. Cậu vẫn không chết tâm nhìn vào trong phòng, không thu hoạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-lam-ruong-nuoi-heo/895176/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.