Chương trước
Chương sau
Hành động dị thường của Lục Úy Lam khiến nguyên đám cư dân mạng đang vây xem ngây cả người, ngoại trừ giả bộ tinh thần thất thường thì dường như tìm không thấy lời giải thích nào hợp lý hơn.
Nhưng mà khác với võng hữu cách một lớp màn hình, chủ bá giả vờ tới gần Lục Úy Lam xác thật lông tơ dựng đứng, ngươi dám theo dõi Lục Úy Lam 24 giờ để được nổi tiếng thì có thể thấy lá gan cũng không nhỏ, nhưng lúc này lại cảm thấy cả người phá lệ không ổn. Hàn ý xung quanh khiến gã không khống chế mà nổi da gà đầy mình, theo bản năng căng thẳng thần kinh.
Chủ bá không dám nghĩ tiếp, lại lần nữa bước chân nhanh hơn, chuẩn bị đi ngang qua Lục Úy Lam đang lầm bầm lầu bầu, sau đó tránh ở nơi xa quan sát. Theo khoảng cách ngắn lại, thanh âm của Lục Úy Lam cũng càng thêm rõ ràng.
“Chuyện xưa thứ nhất phát sinh ở ngã tư đường, không sai, giống như hôm nay vậy, một ngã tư đường chen chúc người.”
Chủ bá đang nỗ lực khống chế không nhìn xung quanh: “……” Ngã tư đường con mẹ nó chen chúc gì chứ, gã chỉ thấy có một mình gã và Lục Úy Lam thôi.
“Tựa như hiện tại, vị kia đi ngang qua không cẩn thận dẫm trúng tóc của chị gái đang bò sát mặt đường kia, chị ấy vô cùng bất mãn trừng mắt hắn, không chừng người này sắp xui xẻo thêm mấy ngày rồi. À thôi vào chuyện xưa thứ nhất nào, xe taxi….”
Chủ bá sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Trên đường phố rõ ràng trống không, vậy mà gã lại có một loại cảm giác không chỗ đặt chân, lý trí nói cho gã biết nên mau chóng rời khỏi, nhưng người xem ở phòng phát sóng trực tiếp lại không thuận theo.
“Lục Úy Lam đang kể chuyện xưa sao? Quả nhiên là điên rồi, đêm hôm khuya khoắt chạy đến đường kể chuyện xưa cho không khí!”
“Không chừng lại có suy nghĩ kỳ diệu gì đó, dù sao vị này mấy hôm trước không phải còn ồn ào đòi nuôi heo à?”
“Chủ bá đừng đi, tôi cũng muốn nghe chuyện xưa về xe taxi, nhìn xem bản lĩnh kể chuyện xưa của phú nhị đại giả nữa.”
“Như vậy có phải Lục gia không định quản Lục Úy Lam nữa nên Lục Úy Lam đang rèn luyện kỹ năng mưu sinh mới?”
“Chủ bá ở lại nghe một chút đi.”
“Chủ bá đi chậm chút.”
Nhìn nhân khí của phòng phát sóng trực tiếp không ngừng bò lên, chủ bá cắn chặt răng thả chậm bước chân.
Bên này, Tiểu Thất đương nhiên cũng phát hiện ra chủ bá, nhưng cậu cũng không hứng thú với con người, mục tiêu đêm nay của cậu là bắt quỷ đến làm công, Tiểu Thất lấy một que cay từ trong túi ngậm ăn, lúc này mới không nhanh không chậm mà bắt đầu kể chuyện.
“Vào một buổi đêm tối mịt duỗi tay không thấy ngón, một người làm công tăng ca đến khuya nên đã bỏ lỡ chuyến xe cuối, chỉ có thể nhịn đau đến ngã tư đường bắt xe taxi, đợi vài phút lại thấy một người mặc áo lông xanh biển đi ngang qua. Ngã tư đường quạnh quẽ cực kỳ, hắn không kiên nhẫn đợi thêm vài phút nữa, rốt cuộc cũng có một chiếc xe taxi tới, xa xa nhìn qua, mặt trên xác thật là hai chữ ‘xe trống’, hắn nôn nóng lập tức phất tay.”
“Nhưng kỳ quái chính là, xe taxi lại như cố ý muốn tránh né hắn mà hướng bên cạnh chạy tới, người làm công đã bận rộn nguyên một ngày nên vô cùng nóng nảy, bước nhanh xông lên đường cái, mạnh mẽ cản lại xe taxi.”
Nói tới đây, Tiểu Thất ngừng một chút rồi làm động tác dấu X, “Việc này nguy hiểm lắm, mọi người kiếp sau xin đừng bắt chước.”
Chủ bá: ??? Lời nhắc nhở này hình như có gì đó sai sai?
Người xem đang hứng thú bừng bừng: ??? Kiếp sau là sao?
Tiểu Thất tất nhiên không hề biết nghi hoặc của mọi người, tiếp tục nói.
“Xe taxi tránh không kịp, chỉ có thể ngừng lại. Người làm công người lập tức kéo cửa ghế phụ ra ngồi xuống. Ánh sáng bên trong xe taxi có hơi u ám, đầu tài xế còn đội mũ, nhưng người làm công người vẫn lập tức nhận ra, tài xế vậy mà là cái người mặc áo lông xanh biển duy nhất đi trên đường phố lúc nãy, vì thế hắn nhiệt tình bắt chuyện cùng tài xế. Người tài xế bị nhận ra trầm mặc một lát rồi mở miệng dò hỏi nơi đến.”
“Sau đó, người làm công hôm nay đã đến đây nghe chuyện xưa rồi~” Tiểu Thất lộ một hàm răng trắng, cười đến phá lệ hòa ái dễ gần.
Mà giữa đám quỷ vây quanh nghe chuyện xưa lại truyền ra một tiếng khóc thảm thiết, cuối cùng như không chịu nổi gánh nặng mà che mặt bỏ chạy.
Tiểu Thất vò đầu, câu chuyện này là đỡ khủng bố nhất rồi vậy mà vẫn có quỷ đương sự chạy mất hả? Chẳng lẽ là do phong cách mới không ổn, có lẽ nên kể theo phong cách cũ thì hơn……
Chủ bá ngây ngốc, gã phát hiện mình nghe không hiểu chuyện xưa của Lục Úy Lam, nhưng lại mạc danh cảm thấy phát lạnh.
6362 hiếm hoi lần này không có run lập cập, vì nó cũng không hiểu,【 Vì sao người làm công lại tới nơi này nghe chuyện xưa chứ? 】
【 Bởi vì hắn nhận ra người tài xế. 】 Tiểu Thất một bên quyết định đổi về phong cách dĩ vãng của mình, một bên giải thích cho 6362.
6362 vẫn là vẻ mặt mộng bức, nhưng Tiểu Thất đã bắt đầu chuyện xưa mới rồi.
"Chuyện xưa xe taxi đã kết thúc, vậy kế tiếp… chính là chủ đề hôm nay…" Âm thanh Tiểu Thất đột nhiên trở nên lạnh nhạt, "Lại là một đêm khuya duỗi tay không thấy ngón, đèn đường thanh lãnh lặng lẽ chiếu xuống ánh sáng rơi tan tác, chỉ có hai bóng dáng hoàn chỉnh ở xa xa, một cái đang kể chuyện xưa, một cái lại lắng nghe chuyện xưa… Mấy người lắng nghe thử xem, có phải có một tiếng kêu rên nhỏ bé yếu ớt lại đứt quãng không…"
Chủ bá cảm giác da đầu trong nháy mắt bị kéo căng, Lục Úy Lam này học ngữ văn gì kì vậy, ánh sáng tan tác là cái quỷ gì?
Nhưng khi gã nghiêng tai lắng nghe, vậy mà thật sự có tiếng kêu rên như có như không chui vào lỗ tai. Chủ bá còn tưởng rằng mình khẩn trương nên nghe lầm, lại thấy Lục Úy Lam tiếp tục mở miệng.
“Đó là của chị gái nhỏ bị dẫm lên tay…"
Chủ bá "cái đệt" một tiếng, vắt chân lên cổ mà chạy, bởi vì gã lại nghe được tiếng kêu rên kia nên quên luôn phòng phát sóng trực tiếp, trong chớp mắt người đã chạy đến ngã tư đường, sau đó nhanh chóng biến mất ở chỗ ngoặt.
Tiểu Thất nhìn theo phương hướng chủ bá rời đi, sâu kín thở dài, “Ây dà, tóc dài của chị gái còn vướng trên ba lô đã bị kéo lê trên mặt đất rồi… Ui ây, mấy người chạy đi đâu vậy? Tôi chỉ mới bắt đầu thôi mà, đừng khách khí nữa, mau đến đây ngồi đi nào."
Không có chủ bá kế bên, Tiểu Thất phát huy càng thêm xuất sắc, trong một giây liền tiến vào trạng thái, từ cách làm phân hóa học từ 108 loại quỷ đến máy điều hòa tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường từ quỷ thắt cổ. Cậu kể chuyện âm điệu đầy nhịp điệu, ngôn ngữ tứ chi có thể nói cực kỳ ngoạn mục.
Hai giờ sau, Tiểu Thất rốt cuộc không lên tiếng, hiển nhiên đã kể xong chuyện xưa.
6362 đang run lập cập thật cẩn thận dò hỏi, 【 Cậu kể xong rồi à? 】
Tiểu Thất đơn giản ừ một tiếng.
6362 nhẹ nhàng thở ra, 【Vậy tìm được nhiều quỷ hỗ trợ không? 】
Tiểu Thất trầm mặc không nói.
【 Sao cậu không nói gì hết vậy? 】
Tiểu Thất nháy mắt há miệng gặm hai cây que cay,【Quỷ ở thế giới này thật không có thẩm mỹ gì hết. 】
6362: ???
“Thôi cứ trực tiếp bắt lại đi. A, có một quỷ trở lại rồi nè!"
Hai Tiểu Thất mắt phát sáng, quả nhiên chuyện xưa của cậu xuất sắc như vậy mà, người ta trở lại giành nhiệm vụ này. Cậu lộ ra nụ cười hòa ái, "Anh thích chuyện xưa nào? Để tôi kể lại lần nữa."
6362 không nhìn thấy quỷ, nhưng rất mau nó đã thấy nụ cười của ký chủ trở nên cứng đờ, sau đó đưa ra một cây que cay còn sót lại của mình. Lại một lát sau, thấy ký chủ bày ra bộ dáng hoài nghi nhân sinh, hệ thống nhịn không được dò hỏi, 【 Thế nào? 】
Tiểu Thất cố gắng nặn ra nụ cười, 【 Giải quyết xong rồi, có một con đáp ứng hỗ trợ! 】
【 Cậu cười trông giả quá. 】6362 nhắc nhở nói.
Tiểu Thất tiếp tục nặn ra nụ cười, 【 Cậu nói cái gì tui không nhìn thấy.】
6362, 【 Cậu nói dối! Rõ ràng chúng ta giao tiếp bằng thần thức mà! 】
Tiểu Thất, 【 Cậu nói đúng, tui nhìn không thấy. 】
6362: “……”
Không lâu sau, Tiểu Thất rốt cuộc bắt đầu đi về nhà. Trên đường, cậu đột nhiên lẩm bẩm mở miệng, “Que cay đúng là ăn ngon thật.”
6362: ??? Có ý gì đây? Sao lời ký chủ nói hôm nay cứ khó hiểu thế nào ấy.
Trở lại biệt thự, Tiểu Thất đi dạo quanh ban công trồng đầy rau cải, lại xem xét bể bơi, tâm tình dần tốt lên, ăn thêm hai bao que cay, tràn ngập tinh thần phấn chấn mở miệng, “Tui quyết định, từ hôm nay trở đi, sẽ kiêng que cay.”
6362: "……” Tùy cậu vậy, tốt nhất là kiêng kể chuyện xưa luôn đi.
Lúc này, Tiểu Thất hùng tâm tráng chí mới bò vào ổ chăn, chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, lúc sắp ngủ còn lẩm bẩm, “Trời đất không cho chúng ta ở bên nhau rồi. Hẹn ngày gặp lại nhé, que cay.”
Tiểu Thất bên này bình tĩnh, trên mạng lại như cũ sóng gió mãnh liệt.
Đột nhiên chạy trốn chủ bá làm một chúng võng hữu trở tay không kịp, kinh ngạc chẳng lẽ này tinh thần bệnh tật còn sẽ lây bệnh không thành.
Chờ chủ bá lấy lại tinh thần, nhìn làn đạn đang điên cuồng đổi mới trong phòng phát sóng trực tiếp, gã mới ý thức được mình đã lỡ mất một cơ hội tốt để nổi tiếng. Có lẽ lúc nãy là mình nghe nhầm thôi, gã tự an ủi như vậy, ai ngờ ngay sau đó chân gã dẫm hụt, trước mắt tối sầm rồi ngã dập mặt xuống cống, đau đớn khiến gã suýt chút nữa là hôn mê, chờ đến khi lấy lại tinh thần thì không khỏi chửi thề, "Mẹ nó, nắp cống đâu mất rồi!?"
Võng hữu đầu tiên là cả kinh, sau khi phát hiện chủ bá không có việc gì thì lại bắt đầu điên cuồng cười ha ha ha, mãi đến lúc có một làn đạn nói: Lúc nãy Lục Úy Lam có phải nói chủ bá sẽ xui xẻo không vậy?
Lời này vừa nói ra, làn đạn tạm dừng một lát, chủ bá trong lòng giật mình, cuống quít tìm đường chạy khỏi chỗ này, kết quả động tác quá vội vàng nên lúc quay đầu lại đập thật mạnh vào hàng rào sắt, boong! Chủ bá hoàn toàn hôn mê luôn rồi!
Các võng hữu có chút luống cuống, có người cơ trí đã bắt đầu suy đoán vị trí của chủ bá để báo nguy, phòng phát sóng trực tiếp loạn làm một đoàn.
Cũng may không lâu sau, nhờ tin tức võng hữu cung cấp, chủ bá thành công được cứu vớt, cũng được như ý nguyện lên hot search, tuy rằng nguyên nhân là vì dẫm trúng cống thoát nước đồng thời tự mình đâm ngất bản thân.
Ngày hôm sau Tiểu Thất nhìn thấy hot search, phát hiện mọi người đều điên cuồng @Chủ bá, cũng chính là nhân loại duy nhất tham gia cổ động vào tối hôm qua, cậu lập tức vô cùng cao hứng phản hồi, 【 Quả nhiên sách vở không gạt người, chỉ cần nỗ lực thì sẽ có hồi báo. Cố lên người anh em, tôi xem trọng anh! PS: Lần sau nhớ đổi nắp cống, cái kia chắc chắn bị hư rồi. PPS: Tôi đang kiêng que cay. 】
Chủ bá thật vất vả lắm mới thuyết phục mình rằng nổi tiếng vậy cũng coi như hơi may mắn rồi, nhưng giờ lại thấy phát ngôn của Lục Úy Lam, “……” Mọe nó tự nhiên thấy tức quá!
Quần chúng cư dân mạng đang ăn dưa lập tức bị Lục Úy Lam hấp dẫn lực chú ý, bắt đầu điên cuồng @Lục Úy Lam hỏi có phải cậu điên rồi hay không, sao đến bây giờ vẫn không chịu đi bệnh viện, có phải vì thẹn trong lòng không đấy.
Tiểu Thất thấy thời gian còn sớm, khó được có khi kiên nhẫn chọn mấy cái bình luận để hồi đáp.
【 Điên rồi? Làm sao có thể chứ, que cay cũng chưa điên, tôi sao lại điên được. 】
【 Đến bệnh viện? Bệnh viện có khoa kiêng que cay khoa sao? Hiệu quả trị liệu thế nào? Tôi chỉ hỏi một chút thôi chứ chắc chắn không đi đâu. 】
【 Ừm, tuy có hơi áy náy nhưng chân ái của tôi chỉ có nuôi heo, trồng rau, kể chuyện xưa và quét tước vệ sinh thôi, vứt bỏ que cay cũng là bất đắc dĩ lắm thôi. 】
Các võng hữu: ??? Quả nhiên là điên rồi đúng không…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.