Hắn lang thang đến đâu cũng không rõ, đã bao nhiêu ngày chưa ăn hắn cũng chẳng biết, hắn chỉ biết là hắn rất mệt mỏi, có khi cứ thế mà chết đi sẽ tốt, cậu đang ở dưới hoàng tuyền chờ hắn chăng? Hắn đoán vậy. Mà cũng không hẳn, vì cậu làm sao lại chờ một kẻ độc ác như hắn được, hận hắn còn không đủ nữa là. Hắn khẽ cười tự giễu mình hoang tưởng.
Hắn đi qua một quán ăn nhỏ, mùi thơm của thức ăn làm bụng hắn cồn cào. Hắn đói lắm, nhưng hắn không có tiền, đành cố nhịn bước đi thật nhanh. Hắn thấy đầu óc choáng váng, sức lực hắn đã không còn, hai chân dần khuỵu xuống đất. Mọi người xúm lại đỡ hắn, hắn loáng thoáng nghe một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Chú nấu một bát cháo cho ông ta đi, trừ vào lương của cháu nhé! Ông ta chắc là đói nên mới ngất như thế.
Hắn được đỡ ngồi lên ghế, trước mặt là một bát cháo thịt lớn nóng hổi thơm nức mũi. Hắn liên tục cảm ơn rồi cắm đầu húp lấy húp để, không hề để ý đến xung quanh mọi người đang nhìn hắn với ánh mắt thương hại. Sau khi cái bụng rỗng được lấp đầy, tinh thần tốt hẳn, mọi người trong quán cũng thưa thớt, hắn mới ngước lên quan sát. Hình ảnh đầu tiên hắn nhìn thấy là cậu. Cậu đang thu dọn bàn ghế để chuẩn bị đóng cửa quán, lúc này đã gần khuya rồi.
Hắn mừng quýnh lên, vội chạy lại ôm ghì cậu vào lòng nhưng bị cậu đẩy mạnh ra. Cậu đưa ánh mắt lãnh đạm nhìn hắn nói:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-khuynh-nguyen/550305/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.