Tôi tự ý làm nhân viên tuần tra, đi dạo quanh vùng lân cận, hắn theo ở đằng sau, cũng không để ý gì mà cùng tôi tán dóc.
“Duẫn Hạo.”
“Nói.”
“Có một vấn đề em luôn không thể lựa lời tốt được.” Chúng tôi nhường đường cho một chiếc xe đẩy.
“Phải lựa lời gì với anh chứ? Ấn tượng em cho anh bây giờ chính là không sợ trời không sợ đất, cho dù khó đến mấy thì cũng muốn làm cho bằng được, rất có điểm khí phách không biết sống chết.”
Tôi nhíu mày nhìn hắn:
“Mắng đủ chưa, muốn nghe không?”
Hắn mỉm cười đầy nịch sủng, là cảm giác khiến tôi hãm sâu. Tôi gạt khuôn mặt có chút phát nóng sang một bên:
“Anh cảm thấy em không biết sống chết không biết tốt xấu của bây giờ, với em trước kia, thích người nào hơn?”
Hắn ngơ ngác nhìn tôi, đến mức bên cạnh có người chào hỏi với hắn cũng bị phớt lờ, tôi nhìn về phía trước, cảm thấy hắn đang gọt giũa vẻ mặt của tôi ở bên cạnh:
“Anh không nghe lầm chứ? Em muốn vì anh mà thay đổi bản thân nên mới hỏi như vậy sao?”
Tôi nhìn thẳng vào hắn rồi nói:
“Anh quả thực đã nghe lầm rồi.”
Hắn bị chọc cười, vô cùng công khai mà nắm lấy tay tôi dắt đi trên hành lang:
“Em khiến anh đoán không ra, Tại Tuấn, em là người đầu tiên khiến anh không nắm bắt được, sự bất cần của em, sự hờ hững của em, cái vẻ giả vờ bất cần của em, cái vẻ giả vờ hờ hững của em, đều khiến anh không cách nào phớt lờ được.”
“Vậy em lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-khong-dat-tieu-chuan/199375/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.