Lúc Thẩm Xương Mân đi đến khu chung cư của tôi thì đã chín giờ rưỡi tối, tôi cố ý khép hờ cửa, chờ sau khi anh ta bước vào gian phòng thì lập tức từ đằng sau màn hình máy vi tính mà ngẩng đầu lên, mỉm cười với anh ta:
“Ngồi đi.”
Anh ta đóng cửa lại, vẫn là đôi môi vô tình, vẻ mặt lãnh đạm, nhưng tôi đánh cược rằng trong lòng anh ta lại đang bất ổn, tôi đánh cược.
Cho dù là như vậy, anh ta vẫn giống như lần đầu tiên mà nhìn thẳng vào tôi:
“Tại sao anh khẳng định tôi sẽ không đem chân tướng nói cho giám đốc Trịnh?”
“Anh tới tìm tôi không phải là vì muốn nói cho tôi biết tại sao ư?” Tôi nhìn trong mắt anh ta lộ ra vẻ gay gắt, hòa hoãn nói, “Xương Mân, anh và tôi không phải kẻ địch, đây chính là trực giác của tôi đối với anh.”
Lãnh ý trong mắt anh ta có chút thu lại:
“Anh cảm nhận được sao? Lúc đầu tôi tưởng là trùng hợp, tôi đã thấy em trai của anh, khuôn mặt giống nhau nhưng chỉ có anh cho tôi cảm giác năm đó. Loại cảm giác này so với việc sau khi xem kết quả điều tra còn muốn đáng tin hơn.”
Nỗi xúc động cùng sự quyến luyến trong mắt anh ta, là hướng về tôi, vô cùng bất ngờ…
“Có lẽ anh không nhớ rõ vụ ẩu đả năm năm trước ở bến tàu A nơi phố Wall, nhưng mạng của tôi đã được kéo dài từ khi đó, bởi vì anh… đã từng cứu mạng tôi.”
Anh ta tiếp thu ánh mắt kinh hãi của tôi, con ngươi đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-khong-dat-tieu-chuan/199368/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.