Sau khi mắng, họ lại cầu xin tôi chăm sóc Nguyễn Thục Vân.
Tôi miễn cưỡng đồng ý và bảo họ ký vào giấy ủy quyền.
Như vậy, sau này mọi sắp xếp cho Nguyễn Thục Vân đều phải do tôi quyết định.
Trừ khi chị ta khỏi bệnh, nhưng khỏi bệnh cũng có nghĩa là chị ta phải chịu án phạt.
Dù sao thì lúc phạm tội, chị ta đâu có bị bệnh.
Khi mẹ tôi còn muốn dặn dò điều gì đó, tôi nói một câu suýt làm bà tức đến ngất đi.
"Hồi nhỏ chị ấy đối xử với con thế nào, con nhất định sẽ trả lại gấp bội."
"Hai người yên tâm, khi hai người ra tù, con sẽ mang đến cho hai người một bất ngờ lớn."
Tôi đặt chiếc ống nghe xuống, mặc kệ mẹ tôi la hét thế nào cũng không nghe thấy nữa.
Tôi rất bận, Dư Thiên Vũ còn đang đợi tôi ở bên kia để gặp anh ta.
Nửa năm trôi qua, anh ta như trở thành một con người khác.
Có lẽ là do kiểu tóc không còn như trước, trông không còn phong độ nữa, hoặc cũng có thể là bộ quần áo tù không thể hiện được khí chất cao quý của anh ta.
Tóm lại, khi mặc áo tù, anh ta trông chẳng khác gì một kẻ vô lại.
Đôi mắt sâu thẳm của anh ta chứa đựng cảm xúc mà tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-kep/3653059/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.