Tôi kêu trời không thấu, kêu đất không hay.
Nguyễn Thục Vân cầm máy quay phim, quay rất lâu, tôi khóc đến mức khản cả giọng, cầu xin đủ kiểu nhưng chị ta không tha cho tôi.
Chị ta còn nói, dù bố mẹ biết cũng không sao.
Dù sao nhà họ Nguyễn chỉ cần một đại tiểu thư như chị ta là đủ, sống c.h.ế.t của tôi chẳng ai quan tâm.
Đêm đó khi họ rời đi, tôi một mình bước lên sân thượng.
Khi tôi chuẩn bị nhảy xuống, tôi nghe thấy có ai đó gọi tên mình.
Là Tô Phong.
Khi tôi chạy xuống, tôi mới thấy m.á.u trên người anh ấy.
Anh ấy nói không biết từ đâu ra một đám côn đồ chặn anh ấy lại ở cổng trường và đánh một trận. Anh lo cho tôi nên không vào bệnh viện mà đến tìm tôi ngay.
Tôi không dám nói với anh ấy về những gì mình đã trải qua.
Nếu bạn chia sẻ một chiếc kẹo, người khác sẽ cùng cảm nhận sự ngọt ngào với bạn.
Nhưng nếu đó là viên thuốc đắng, càng ít người phải chịu đau đớn càng tốt.
Nhưng Tô Phong rất nhạy bén, anh ấy nhận ra sự bất thường của tôi, và cảm thấy vô cùng áy náy. Từ đó, chúng tôi gần như không rời nhau.
Cho đến khi tốt nghiệp đại học.
Đột nhiên một ngày, anh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-kep/3653054/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.