Buổi sáng hôm sau, An Như Hinh tỉnh lại với cái thân già đầy đau nhức, nghĩ lại cảnh tượng hãi hùng hôm qua mà cô còn rùng mình. Nhưng bất chợt cô lại thấy toàn thân đang được bao bọc bởi một hơi ấm quen thuộc, nếu như theo thói quen sáng sớm thì cô đã ra tay đánh người rồi, nhưng mà tiếc quá... Cô bây giờ không còn chút sức nào nữa.
Khi này cô còn định mở miệng, nhưng cổ họng đau rát. Ha, tốt thật đó, sau một đêm nhiệt huyết làm tình thì cô mất tiếng luôn rồi, quá tuyệt vời, còn gì tuyệt vời hơn nữa đây?
Cảm nhận được cô đang ngọ nguậy nên Lôi Gia Hào cũng tỉnh giấc, nhưng anh hoàn toàn không có ý định rời giường, thay vào đó lại còn nhắm mắt hưởng thụ mà ôm chặt lấy cô, sau đó lại nói:
- Chào buổi sáng vợ yêu.
Bây giờ An Như Hinh đang rất muốn mắng anh, nhưng giọng của cô nói còn không ra hơi thì mắng kiểu gì được? Hiển nhiên là Lôi Gia Hào rất nhanh đã nhận ra, anh nhìn cô đang bày ra bộ dạng tức giận liền nói:
- Tiểu Hinh Nhi, lẽ nào em rên nhiều quá nên tắt tiếng rồi?
Bị nói trúng phốc nên đã làm cho An Như Hinh ngượng ngùng đỏ mặt, nhưng rồi sau đó cô lại chỉ tay lung tung, ý nói là do anh nên cô mới như thế này. Cơ mà Lôi Gia Hào làm như không hiểu, anh lại ôm lấy cô, nhỏ giọng nói:
- Vậy thì tốt quá. Ngủ thêm một chút nữa đi, hôm qua anh ngủ muộn nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-hom-nay-cung-met-roi/3500101/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.