Trôi qua thêm một lúc thì cuối cùng Kiều Ái Hân cũng đã đi đến trước mặt của con gái, tay của bà ấy có hơi run run muốn chạm vào con gái, nhưng rồi lại không dám chạm vào. Hai hàng nước mắt của Kiều Ái Hân đã rơi từ bao giờ, bà ấy chỉ dám đưa tay chặn miệng, họ không muốn làm cho cô sợ.
Nhưng tai của cô rất thính, nghe qua đã biết bà ấy đang khóc, tìm trong túi áo một cái khăn rồi đưa ra, đôi mắt chỉ tập trung vào một điểm xa lại nói:
- À ờ... Cái đó... Đừng khóc... Tôi... Ý là... Ý là con không thể dỗ người khác... Con...
An Như Hinh còn chưa nói hết thì Kiều Ái Hân đã ôm cô vào lòng, con gái của bà ấy, thật sự là con gái của bà ấy rồi... Suốt mười mấy năm qua, cuối cùng họ cũng đã tìm được con gái rồi.
- Hinh Nhi... Hinh Nhi... Đúng rồi, là Hinh Nhi...
An Như Hinh cũng không biết nên biểu lộ cảm xúc như thế nào nữa, nếu như nói rằng cô đang oán trách thì cũng không sai, nhưng nếu như nói cô đang mừng rỡ thì lại không đúng lắm. Tâm trạng của cô bây giờ có hơi bối rối một chút, cô cũng chỉ biết ôm lấy người đang ôm mình thôi.
Quay về lại Lôi gia, An Thải Thuần và Quách Tư Thấm cũng đã nói rằng họ không biết gì hết, họ chỉ vô tình gặp được An Như Hinh ở cô nhi viện Thượng Nguyệt thôi, vì gương mặt của An Như Hinh rất giống An Như Hảo, tuổi cũng không xê xích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-hom-nay-cung-met-roi/3500098/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.