Đêm đã khuya, khí trời lạnh hơn nhiều, hành lang bệnh viện vắng lặng chỉ còn lưa thưa vài bóng người.
Hai con người một trước một sau bước ra khỏi phòng bệnh, lẳng lặng đi đến gần cầu thang, ngồi xuống cạnh nhau ở dãy ghế màu xanh lam đặt quay lưng với toà nhà nội trú.
Thở dài một tiếng, Tô Tử An lên tiếng trước: “Yên tâm đi, anh ấy nhất định sẽ tỉnh lại thôi!”
Sở Tranh nặng nề gật đầu một cái, cô thực sự không có tâm trạng chuyện trò gì cả, khác hẳn với tính khí hoạt bát thường ngày của cô. Lúc này đây, trên mặt cô hiện rõ nét đượm buồn và mệt mỏi, mắt luôn nhìn vào hư vô, trống rỗng và quạnh hiu, mấp mé môi run run cất lên tiếng “ừm” rất nhỏ nhưng lại vô cùng trĩu nặng.
Tô Tử An biết Sở Tranh thực ra không hề mạnh mẽ giống như vẻ bề ngoài của cô, thực ra loại người như cô rất dễ bị tổn thương, tựa như miểng thuỷ tinh trông thì đẹp đẽ nhưng dễ vỡ và khó bảo quản.
Hai tay đặt trên đầu gối, lưng hơi còng xuống, cổ nhưỡng lên, ánh mắt Tô Tử An nhìn thẳng, trong đáy mắt biểu tình phức tạp, giọng nói run run lúc nhanh lúc chậm vang lên càng rõ ràng trong không gian lặng im: “Thực ra lúc cô xảy ra chuyện tôi và anh ấy đang đứng cạnh nhau, khoảng cách như nhau, nhưng anh ấy lại nhanh chân hơn tôi một bước, không chút do dự mà bất chấp mạng sống để bảo vệ cô. Anh ấy yêu cô như thế nhất định không nỡ bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-hoan-my-co-tong-theo-duoi-vo/3459049/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.