Dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt của Sở Tranh đầy dụ hoặc, tựa hồ đánh thẳng vào tính chiếm hữu nằm sâu trong con người Cố Mặc Thâm, khiến anh chỉ muốn ngay lập tức đem cô nhét vào trong lòng mình, thoả sức chiếm đoạt cơ thể mỏng manh nhưng đầy quyến rũ của cô.
Hơi thở nóng như nham thạch, sự nóng bỏng nhanh chóng lan rộng khắp các mạch máu và tứ chi của anh, nhất là khi bị Sở Tranh cố ý sờ soạng trêu chọc không ngừng. Cuối cùng, anh không thể thoát khỏi cơn trầm mê dục vọng, khom người bế cô lên, đi thẳng ra xe về biệt thự.
Suốt cả chặng đường, anh bị cô trêu chọc đến mức toàn thân ngứa ngáy như kiến bò, chỉ hận không thể vồ lấy cơ thể cô mà xâu xé.
Về tới biệt thự, anh không bật đèn, trực tiếp bế cô lên thẳng phòng chính trên lầu hai, thả cô nằm lên trên giường, sau đó chậm rãi bò lên trên người cô.
Trong màn đêm tối tăm, khi thị giác không thể hoạt động thì mọi giác quan khác trở nên nhạy bén hơn hẳn. Trong khi Cố Mặc Thâm đang cố gắng tháo cà vạt ra thì Sở Tranh liền vươn tay chạm tới mặt anh, nhẹ nhàng mơn trớn.
Mân mê mãi mới gỡ được nút thắt cà vạt, anh quẳng thẳng sang một bên, tiện tay cởi luôn mấy cúc áo trên cổ xuống, để lộ ra vòm ngực lúa mạch khoẻ khoắn, một giây sau đó, anh liền chủ động đặt bàn tay nóng bỏng của cô chạm lên trên ngực mình: “Tranh Tranh… muốn anh không?”
Linh hồn Sở Tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-hoan-my-co-tong-theo-duoi-vo/3447295/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.