Sáng hôm sau, nhân lúc Sở Tranh đang say ngủ trong vòng tay mình, Cố Mặc Thâm liền âm thầm đo ngón tay cô, đúng lúc bị Sở Tranh bắt gặp lại vội vàng thu tay về, ngồi thẳng người dựa lưng lên thành giường.
Sở Tranh liếc mắt nhìn anh: “Làm gì thế? Muốn tặng kim cương cho em hả?”
Cố Mặc Thâm vờ vĩnh như không thèm đếm xỉa tới: “Em nghĩ nhiều rồi…”
“Được… được… coi như em tham lam đi. Nhưng mà… nếu như anh có tặng thì em muốn viên kim cương hình trái tim thật lớn…” Sở Tranh cong nhẹ khoé môi mỉm cười.
Lúc cô hất chăn muốn ngồi dậy, Cố Mặc Thâm bất ngờ nhào tới ôm chầm lấy cô: “Nếu như Giang Tuyết Mạt không trở về thì anh sẽ giữ em ở lại bên cạnh mình mãi mãi…”
Giây phút ấy, trong lòng Sở Tranh có chút hụt hẫng…
Bao năm qua cô luôn biết rõ thân phận của mình, cũng đã hàng trăm lần nghe người ta nhắc tới cái tên Giang Tuyết Mạt, nhưng chẳng hiểu sao khi nghe thấy chính miệng Cố Mặc Thâm nói ra, trong lòng cô lại trồi lên cảm giác chua xót.
Sở Tranh không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn anh rồi cười nhẹ một cái.
Những ngày sau đó, cuộc sống của Sở Tranh và Cố Mặc Thâm giống như một cặp đôi thực sự.
Có những khoảnh khắc, Sở Tranh ước gì thời gian có thể ngừng lại ở đó.
Nhưng cuộc đời này vốn dĩ là vô thường, có đôi lúc sẽ đi ngược lại với ước muốn.
Cuối cùng thì Giang Tuyết Mạt cũng trở về…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-hoan-my-co-tong-theo-duoi-vo/3415634/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.