Văn Thái nhíu mày chịu đựng. Cú ra tay vừa nãy của Quốc Triệu cực kì mạnh và dứt khoát. Thế nhưng anh vẫn cố gắng giữ bàn tay không run rẫy vì cơn đau truyền tới, vẻ mặt cầu khẩn:
- "Ông chủ, mong ông bỏ qua cho cô ấy lần này. Lần sau, tôi sẽ cho người canh gác cô ta thật kĩ."
Không ngờ lời van xin của Văn Thái cực kì có hiệu quả. Quốc Triệu có chút xót khi nhìn về phía bàn tay đã bị đường roi làm rách ra. Thoáng chốc, cơn giận khi nãy của ông ta cũng vơi dần, một lúc sau trầm giọng nói:
- "Nhớ canh kĩ Châu Minh Mỹ, cậu cũng bảo người chữa lành vết thương đi."
Dứt lời, Quốc Triệu bước ra ngoài đóng sầm cửa lại. Hiện tại chỉ còn lại Châu Minh Mỹ và Văn Thái. Quả thật trận roi khi nãy khiến cô như chết lặng, đến giờ vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Cô lòm còm bò khỏi giường tuy nhiên toàn thân đã hoàn toàn không còn một chút sức lực mà ngã lăn xuống sàn.
- "Minh Mỹ, cô không sao chứ?"
Văn Thái vừa thấy đã hoảng hốt chạy về phía giường, dùng một tay còn lại đỡ lấy cô. Châu Minh Mỹ nhìn về phía tay bị thương của anh mà cảm thấy vô cùng có lỗi:
- "Tay anh chảy nhiều máu quá. Hay là để tôi giúp anh băng bó lại."
Câu nói thốt ra không chút do dự, có điều cô cũng quên bản thân đang bị thương. Văn Thái mĩm cười, trầm giọng đáp:
- "Tôi nghĩ cô nên lo cho mình trước thì hơn. Dù sao tôi cũng là đàn ông, có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-hoan-my-chinh-phuc-trai-tim-chang-ngoc/246439/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.