sau tai nạn ấy, La Thành Dương bị thương rất nặng, vết thương ở ngực trái rất lớn, mảnh vỡ thủy tinh cắm vào sâu vào ngực như thể cắm đến tận trái tim anh. Đêm đó anh vượt qua cửa tử, phải nằm ở bệnh viện điều trị tận ba tháng mới có thể hoàn toàn bình phục.
Hôm anh tỉnh lại, mẹ nói với anh ngày hôm đó Ngô An Hạ đưa anh đến bệnh viện, cô khóc đến nổi cả người run dại, gương mặt trắng bệch hai mắt lại đỏ hoe, lát sau ông bà nội sẽ đến nên mẹ phải bảo An Hạ rời đi, cô luyến tiếc một lúc mới chịu rời đi. Khi nghe mẹ nói thế, La Thành Dương cảm thấy rất vui mừng, bởi vì cô vẫn còn quan tâm đến anh, cô vẫn còn tình cảm với anh.
Không như vẻ ngoài lạnh nhạt đuổi anh đi ngày hôm đó, vậy là cô vẫn rất còn thương anh, anh vui mừng làm sao. Anh nghĩ, anh ở bệnh viện, nhất định cô sẽ đến thăm anh, anh đã vô cùng mong chờ cô, từng ngày từng ngày trôi qua ở bệnh viện, anh mong chờ cô mãi nhưng cô không hề đến.
Cô chẳng hề đến thăm anh, anh chờ đợi đến mòn mỏi rồi tuyệt vọng.
Vì sao cô không đến gặp anh, anh bị thương nặng như thế, cô không lo lắng cho anh sao?
Chắc hẳn là cô bận, cho nên không có thời gian đến thăm anh, anh đã nghĩ như vậy rồi tiếp tục ôm hi vọng chờ đợi, có những đêm anh thức trắng chờ đợi, anh không dám chợp mắt, anh sợ cô đến khi anh đang ngủ, như vậy thì anh sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-hoan-hao/409356/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.