Bối Nghi rời đi, An Hạ thu lại nụ cười trên gương mặt, bàn tay vẫy trên không trung hạ xuống đệm giường, hàng mi dài cong cong khẽ run. Trong đáy mắt hiện lên phức tạp, cũng không còn tâm trí nào nhìn vào màn hình laptop nữa.
“Sẽ kết hôn sớm thôi” Năm từ ngữ ngắn ngọn lại có sức mạnh phi thường làm sao, nó bóp nghẹn trái tim nho nhoi của An Hạ, mối tình thầm thương với tình yêu ươm mầm non chưa kịp nở.
Tình yêu non dại này sẽ chẳng bao giờ có thể nảy mầm bởi lẽ nó mãi mãi không được bày tỏ ra, phải chôn vùi tình cảm nhỏ bó này xuống lớp đất cát thô rệt sâu thẳm trong tâm thất.
An Hạ, chết cũng không được phép nghĩ đến chuyện sẽ tranh giành cùng chị hai, trên đời này không phải chỉ có một mình La Thành Dương là đàn ông, cần gì mà hai chị em phải va vào một mình anh.
Lăn một vòng, từ tư thế nằm úp lật ngửa lại, nhìn lên trần nhà trắng tinh, An Hạ thở ra một hơi thật dài, một hơi thở dài như thể đào thải ra toàn bộ những u uất phiền muộn, tùy ý bàn tay sờ sờ lên bàn phím laptop ấn vào phím space bar. Laptop tiếp tục phát ra đoạn nhạc, nhìn trần nhà trắng tinh cùng âm thanh nhẹ nhẹ của bài hát mà cô yêu thích du dương bên tai.
“Anh có lẽ là người mộng mơ, tự mình mang bao thương nhớ…"
Bài hát yêu thích bởi vì nó thật giống như đang nói về cô, đăm chiêu nhìn vào trần nhà một cách hư vô, đắm chìm vào từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-hoan-hao/409233/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.