Bán Hạ hoảng sợ lùi lại, mặt ta tái nhợt, mái tóc ướt đẫm mồ hôi xõa tung, nhưng vẫn nở nụ cười. Ta đã nói sao lại đánh nhau lâu thế, hóa ra là Bắc Ngụy đã đánh vào cung rồi, không biết Vũ Uy Hầu, không, bây giờ phải gọi là Vũ Uy Vương, không biết đã đầu hàng địch hay đã tử trận?
Ta nhìn qua cửa điện ra ngoài, thấy tình hình chiến đấu đang căng thẳng, quay đầu nói với Bán Hạ: "Ngay bây giờ! Ngươi đi làm việc đi!"
Bán Hạ nhìn chằm chằm vào ta, ta bực bội nói: "Hài tử của Cao Thành, lại là hai đứa trẻ ngốc lùn không bao giờ lớn, ngươi ôm chúng làm gì? Đã quên tỷ tỷ ch*t thế nào rồi sao? Mau đi!"
Trong mắt Bán Hạ dần hiện lên vẻ quyết liệt, nhưng nàng ta không chịu đưa đứa trẻ về phía ta, mà đặt chúng vào trong tủ, cẩn thận để hở một khe nhỏ.
Ta lười quan tâm, dù sao cũng phải ch*t, ch*t ở đâu chẳng giống nhau.
Sau khi Bán Hạ rời đi, ta gắng gượng đi về phía cửa, mũi tên lạnh lẽo bay sượt qua tai ta, làn gió ấy thật mát mẻ, dễ chịu.
Thanh đao của một tên lính Ngụy c.h.é.m về phía ta dừng lại giữa không trung, trên người hắn ta có mũi tên mạ vàng, ta ngẩng đầu, thấy Cao Thành đang giao chiến với quân Ngụy.
Một nữ tử mặc áo gấm, tóc đầy châu ngọc bỗng đ.â.m sầm vào ta khiến ta ngã xuống đất, ta ngơ ngác nhìn nàng ta.
Mũi tên đó đ.â.m chéo, từ sau lưng xuyên qua ngực.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-hoa-ra-la-bach-nguyet-quang/3650277/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.