Hàn Thiên bị bắt quỳ ở đó đã hơn hai tiếng. Anh hướng ánh mắt cầu xin ra phía cô, anh nói nhỏ: "Cứu anh."
"Anh tự làm tự chịu đi." Cô đáp lại. Vừa hay Tưởng Lam bưng đĩa táo từ dưới bếp lên.
"Bảo An..."
"Mẹ, hay là mẹ tha cho anh ấy đi, được không?"
Tưởng Lam quét ánh mắt như dao găm về phía anh, bà cố tình nói lớn: "Con không cần phải cầu xin giúp nó, nó dám làm thì phải dám gánh chịu hình phạt. Ta chưa bắt nó quỳ trước cửa tập đoàn đã là giữ thể diện cho nó lắm rồi."
Hàn Thiên lập tức câm nín, không dám nói thêm lời nào. Ngộ nhỡ lại làm bà giận bắt anh quỳ trước sảnh tập đoàn thật thì thể diện và hình tượng tổng tài lãnh khốc của anh sẽ mất sạch sao?
Tưởng Lam xiên một miếng táo đưa lên cho cô: "Mau ăn đi."
"Vâng."
Vừa nhập lấy miếng áo, Vương Bảo An đã chạy vội vào phòng tắm nôn thốc nôn tháo. Đang trong kì ốm nghén quả thật rất mệt.
Tưởng Lam vội vã đi vào xem cô thế nào: "Bảo An con sao vậy?"
"Có phải thằng con chết tiệt của ta chăm sóc con không tốt? Cái thằng này."
"Con không sao."
Bà đưa cho cô một chiếc khăn lau rồi dắt cô về lại phòng khách.
"Con đợi ta thay đồ, ta đưa con đến bệnh viện kiểm tra."
"Không cần phải thế đâu mẹ, con thực sự không sao hết." Vương Bảo An xua xua tay.
Hàn Thiên ấm ức nói vọng ra: "Em ấy đang trong kì ốm nghén, mẹ đừng lo lắng quá. Mà mẹ cũng đừng đổ hết mọi tội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-han-tong-anh-la-do-khon/394566/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.