Vương Bảo An chạy lại đỡ anh lên, cô lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ?"
"Anh không sao." Hàn Thiên đưa tay quệt đi vệt máu trên khóe môi.
Hàn Duệ bực bội đi lại bên ghế ngồi dựa lưng ra sau.
Đêm hôm qua trong khi đang lập trình thì điện thoại nhận được cuộc gọi. Vừa bắt máy đã vang lên một giọng nói hết sức quen thuộc. Người ở đầu dây bên kia cũng nói rất ngắn ngọn: "Về nước gặp anh." Chưa để anh kịp đáp lại thì người kia đã cúp máy.
Không chậm chễ một giây phút nào, anh liền đặt vé về nước ngay trong đêm. Khi đi còn không kịp mang theo bất cứ đồ gì, ngay cả một lời báo lại cho ba mẹ và Trình Nhất Hoan cũng không có.
Trong lòng Hàn Duệ vừa mừng vừa tức giận. Mừng vì anh hai mình vẫn còn sống còn tức giận vì anh lập nên kế hoạch này mà không nói cho mình biết, hại tất cả mọi người đều khóc thương rất đau lòng.
Sau khi Vương Bảo An lấy thuốc bôi lên miệng vết thương cho Hàn Thiên, anh mới trầm mặc bắt đầu kể lại đầu đuôi sự việc.
Ngày hôm đó, sau khi thu xếp và xử lí hết toàn bộ tài liệu. Anh nhờ trợ lí Dương đặt cho mình hai tấm vé máy bay vào hai khoảng thời gian khác nhau. Tính anh vẫn như vậy lo liệu chu toàn mọi việc, vì có sự hiện diện của Hàn Trí Minh nên mức độ cảnh giác càng tăng cao. Ai biết được tên tiểu nhân đó có dùng thủ đoạn hèn hạ gì để đánh lén chứ?
Trực thăng cũng được chuẩn bị sẵn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-han-tong-anh-la-do-khon/394557/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.