Người kia từ từ xoay người lại, bước lại gần Vương Bảo An.
"Anh...anh đừng tới đây."
"Anh muốn làm gì?"
Người kia vẫn không có ý định dừng lại, khoảng cách dần bị thu hẹp.
Người kia bất ngờ vòng tay ôm lấy cô, chẳng hiểu sao tim cô đập nhanh bất thường. Khi hồi tỉnh lại thì liền đẩy thật mạnh anh ta ra, xoay người bắt đầu ra đòn.
Người kia cũng nhẹ nhàng đáp trả, cho đến khi hai tay cô đều đã bị khống chế không thể nhúc nhích.
"Anh mau buông tôi ra."
"Cút ra." Vương Bảo An dùng hết sức bình sinh để thoát ra nhưng người này quá mạnh. Cô không thể làm gì được hắn. Trong lòng nhủ thầm: "Thôi xong, thôi xong rồi lần này xui xẻo làm sao gặp phải tên sát nhân giết người hàng loạt lại còn ham mê nữ sắc. Phải làm sao bây giờ?"1
Gương mặt người này bị che lại rất khó nhìn rõ, anh ta áp sát lại gần cô.
Đang mải mê suy nghĩ cách thoát thân thì một giọng nói vang lên bên tai. Giọng nói ấy thực sự khiến cả người Vương Bảo An run rẩy. Không phải vì sợ mà là vì...vì nó quen thuộc quá đỗi.
"Biết sợ rồi sao? Mèo nhỏ."
Vương Bảo An sửng sốt ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt.
Người kia bắt đầu cởi chiếc mũ đen ra, khuôn mặt mờ mờ ảo ảo dưới ánh đèn đường sáng rực.
Mắt Vương Bảo An đã bắt đầu lưng chừng, hơi thở như bị ngưng trệ, thật khó thở.
Người kia nở nụ cười ôn nhu nhìn cô, ánh mắt đầy dịu dàng không giấu nổi xúc động.
"Hàn...Hàn Thiên."
"Thiên Thiên..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-han-tong-anh-la-do-khon/394555/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.