Đám người Trình Nhất Hoan vừa tới liền thấy được cảnh tượng này. Người hoang mang, kẻ đau lòng.
Châu Hân Hân chạy đến đỡ lấy Vương Bảo An.
"Bảo An, dừng lại đi. Cậu đừng như vậy. Bảo An."
"Thiên Thiên." Vương Bảo An sau cùng cũng chỉ lẩm bẩm hai từ này.
Có lẽ vì đau lòng quá độ, Vương Bảo An khóc đến ngất đi. Cô ngã vào lòng Châu Hân Hân.
Trình Nhất Hoan đi đến bên Hàn Duệ, lòng trùng xuống: "Chẳng lẽ..."
Chỉ thấy trong mắt Hàn Duệ tràn đầy uất hận, hai tay đã sớm siết chặt thành nắm đấm, anh gào lên: "Anh hai..." Ngay chính giờ khắc này một lời thề sinh tử đã được đặt ra trong tim Hàn Duệ. Mối thù này anh nhất định phải đòi lại gấp bội.
Trình Nhất Hoan ngồi xuống bên cạnh anh, tay đặt lên vai anh như an ủi.
"Đoạn đường sau này, tôi cùng đi với cậu. Mối thù này tôi cùng cậu trả."
Hàn Duệ hơi ngây người quay qua nhìn anh ta.
Hàn Mẫn Nhu cũng chạy đến bên cạnh thi thể kia khóc như mưa.
"Anh Hàn Thiên...tại sao lại như vậy?"
Lí Kiệt cũng không biết phải an ủi thế nào, anh đau lòng khi nhìn thấy bộ dạng này của Vương Bảo An. Đoạn tình cảm kia đã được buông bỏ, hiện giờ cũng chỉ là tình cảm của một người anh trai dành cho em gái.Và càng khó chịu trong lòng khi thấy Hàn Mãn Nhu khóc lóc khổ sở như vậy.1
Đám phóng viên không biết từ bao giờ đã đánh hơi được chuyện này, lũ lượt kéo tới. Người thì nhăm nhăm quay chụp, kẻ thì ồn ào nhốn nháo, một khung cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-han-tong-anh-la-do-khon/394548/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.