Trợ lí Dương lạnh lùng liếc nhìn Na-uy một cái, trong lòng thầm mắng nhiếc: Ngoại hình không tệ nhưng xem ra lại là người não ngắn.
Na-uy ngay lập tức bị tống khỏi phòng anh.
"Cậu đem hộp cơm này đi đi, mua lại hộp mới. Còn nữa..." Anh cới chiếc áo vest ném qua cho trợ lí Dương: "Đem nó bỏ luôn đi."
"Vâng."
"Hàn tổng còn gì dặn dò."
"Không còn, cậu đi đi."
Vương Bảo An không tắt máy, cô vẫn ngồi như thế thản nhiên ăn uống và chứng kiến mọi chuyện.
"Bảo An chuyện ban nãy anh..."
"Thật không biết thương hoa tiếc ngọc."
"Không có, Bảo An đừng giận mà."
"Ừm, em không có giận."
Nhìn cái biểu cảm này mà còn dám nói không giận ư? Ngu mới tin ấy.
"Bảo An, anh sai rồi."
"Ừm."
"Em đừng như thế, đừng dọa anh sợ mà."
"Ừm." Vương Bảo An chẳng nói thêm gì ngoài từ này.
"Anh hứa sẽ không tiếp diễn lần hai."
"Ừm."
...
Trợ lí Dương vừa ra ngoài liền vuốt ngực thở phào.
"Suýt chút nữa là toang rồi. Thiếu phu nhân còn đang nói chuyện với Hàn tổng, không biết là do cô ta não ngắn hay là do cô ta không muốn sống?" Ban nãy anh đã liếc thấy chiếc điện thoại dựa trên bàn đang được video call cho cô.
Lệnh của Hàn Thiên nhanh chóng được ban xuống, tất cả nhân viên đều lấy Na-uy làm gương, không còn một ai dám có ý định không đàng hoàng với anh nữa.
...
Hàn Thiên khó khăn lắm mới dỗ được vợ. Sau lần này anh vẫn nên đề phòng với tất cả các cô gái xung quanh.
"Được rồi coi như là tạm tha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-han-tong-anh-la-do-khon/394534/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.