Vương Bảo An để chiếc điện thoại tựa vào gối, một tay thì với lấy tiểu Mun ôm vào lòng, vuốt ve bộ lông mượt mà của nó.
Hàn Thiên chuyển hướng ánh vào con mèo, hận không thể xuyên qua điện thoại để ném nó qua một bên.
"Chuyện ở bên đó thế nào rồi anh?"
"Cũng tạm ổn, chắc sẽ sớm về với em thôi."
Vương Bảo An xùy một tiếng rồi hỏi: "Hai bác thế nào?"
"Ba mẹ vẫn ổn nhưng chẳng phải em đã đổi cách xưng hô rồi sao? Phải gọi là ba mẹ."
"Vâng, vâng em biết rồi, là ba mẹ Hàn." Vương Bảo An cười nói.
Nói chuyện đến tận đêm khuya, Hàn Thiên mới nuối tiếc cúp điện thoại.
"Đồ ăn vặt và sữa anh đều đã dặn Trí Anh mang tới cho em. Còn nữa, nếu muốn tới công ty hay đi đâu đó thì cứ nhờ Cường Hào. Để em đi một mình anh không yên tâm." Sợ cô hiểu lầm rằng mình làm vậy là đang giám sát từng hành động của cô, anh liền bồi thêm một câu giải thích: "Anh làm vậy không phải đang giám sát em, tại anh sợ..."
"Em hiểu mà. Hàn Thiên em không phải trẻ con sẽ tự biết cách bảo vệ bản thân, vì vậy anh đừng bận tâm nữa ha. Tập trung cho công việc, em đợi anh về."
"Vậy được rồi, không còn sớm nữa em mau ngủ đi."
"Ngủ ngon, mèo nhỏ."
"Ngủ ngon."
Sau khi cúp điện thoại, cả hai đều nằm lăn qua lộn lại một hồi cũng chẳng tài nào ngủ được. Cảm giác thiếu vắng một hình bóng nằm bên rất không thoải mái.
Vương Bảo An khẽ thở dài rồi kéo chiếc gối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-han-tong-anh-la-do-khon/394532/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.