Tần Uyển Nhi hướng ánh mắt nhìn hai người đàn ông đang nâng ly rượu bên kia.
"Các người là ai?"
"Tần tiểu thư."
Nhìn vóc dáng của Hàn Duệ và Trình Nhất Hoan qua ánh đèn chói rực, Tần Uyển Nhi liền vui mừng ra mặt nỗi bực tức khi nãy đều được tiêu tán.
"Các anh biết tôi sao?" Cô ta chỉnh lại dây áo, cố tình kéo trễ xuống rồi lả lướt đi lại gần.
"Tần tiểu thư nổi danh như vậy, tôi làm sao có thể không biết?"
Giọng nói này vừa được cất lên khiến cho bước chân của cô ta khựng lại bởi nó thực sự rất quen tai.
"Xin hỏi hai vị thiếu gia tên gì?"
"Họ Hàn tên Duệ." Hàn Duệ lắc lắc ly rượu rồi đưa lên môi nhấp một ngụm
Như một tiếng sét đánh ngang tai, Tần Uyển Nhi run lẩy bẩy lùi dần lại phía sau.
"Hàn...Hàn Duệ?"
Ánh đèn xanh đỏ chớp một cái rồi tắt hẳn, căn phòng lập tức trở lại như bình thường. Khuôn mặt của anh và Trình Nhất Hoan hiện ra rõ mồn một trước mặt Tần Uyển Nhi. Cô ta ngã khụy cả xuống nền đất lạnh lẽo.
"Đã lâu không gặp." Chất giọng lạnh lùng của anh lại một lần nữa cất lên.
"Anh...anh tìm tôi có chuyện gì?"
"Chuyện gì?" Khóe miệng Hàn Duệ nhếch lên một đường cong.
"Vậy để lát nữa chúng ta từ từ nói."
"Tôi với anh không có gì để nói. Tôi đi trước..." Tần Uyển Nhi khẩn trương vịn tay cửa bò dậy. Đối với cô ta gặp Hàn Duệ còn đáng sợ hơn là gặp ma nữa kìa.
Trình Nhất Hoan phất tay một cái liền có hai người đàn ông cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-han-tong-anh-la-do-khon/394520/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.