Đầu dây bên kia chỉ nghe thấy tiếng cười giòn dã:"Minh Diệu ơi là Minh Diệu, thử nghĩ mà xem chỉ cần cậu mất tích không dấu vết. Vậy tôi còn lo sẽ bị vạch trần sao?"
Minh Diệu thật không ngờ lão ta lại lật lọng vào lúc này:"Ông..."
Trần Tuấn Hải vô cùng nham hiểm, lão ngả lưng ra sau ghế nhàn nhã uống rượu:"Cậu cũng đừng quên tất cả bằng chứng kia đều nhắm vào cậu. Còn tôi một chút cũng không liên quan."
Minh Diệu bấy giờ mới vỡ lẽ thì ra lão ta đã sớm tính kế với mình, đã sớm tính đến nước cờ này vậy mà trước kia Minh Diệu còn tưởng vì lão trọng dụng mình nên mới giao cho mình làm những chuyện quan trọng. Haha thật ngu ngốc.
"Trần Tuấn Hải..." Minh Diệu tức đến cả người run rẩy, thậm trí còn quên luôn cả nỗi sợ hãi vừa rồi.
"Lão cáo già độc ác, tôi phải giết ông."
Hàn Duệ không giấu nổi nụ cười chế giễu và ánh mắt coi thường.
"Một màn kịch tương tàn thật đặc sắc, thật thú vị."
Minh Diệu như sực nhớ ra điều gì đó, hắn bò thật nhanh đến chỗ Hàn Duệ:"Ngài, tôi xin ngài tha cho tôi một mạng. Tôi bằng lòng giao cho ngài tất cả những bằng chứng phạm pháp của lão."
Hàn Duệ đá mạnh khiến hắn văng ra xa:"Ông không có quyền ra điều kiện với tôi."
Minh Diệu giờ đây chỉ là một con cờ hết giá trị lợi dụng. Hàn Duệ muốn lấy chứng cứ phạm tội ở chỗ hắn là chuyện dễ như ăn kẹo.
Anh phất phất tay:"Đưa đi đi, dạy dỗ cho tốt."
"Rõ."
"Tôi xin ngài tha cho tôi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-han-tong-anh-la-do-khon/394473/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.