Vương Bảo An hơi ngây người trước lời nói kia của Hàn Duệ. Cô chưa từng nghĩ sẽ cho Hàn Thiên một cơ hội, cũng chưa bao giờ có ý định sẽ bắt đầu lại với anh.
Trong suốt ba năm qua tủi hờn đau thương cô đã chịu đủ rồi. Sức chịu đựng của con người cũng là có giới hạn, cô không dám cược cũng chẳng dám hi vọng. Giờ cuộc sống của cô đang rất tốt nên chẳng muốn cưỡng cầu điều gì.1
Vương Bảo An khôi phục tinh thần cầm lấy chiếc USB cất lại vào túi rồi rời đi.
Hàn Duệ không quá ba giây đã trở về với vẻ mặt lạnh lùng khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy ớn lạnh.
Hai kẻ kia biết bản thân đã bị phát hiện liền tìm cách bỏ trốn.
Chỉ với cái liếc mắt của Hàn Duệ, hai tên kia sợ đến run cả chân.
Không biết một chiếc xe từ đâu xông ra, từ phía sau muốn đâm thẳng vào Hàn Duệ. Anh nhíu mày một cái rồi lách người tránh nó.
Hai tên kia mừng như gặp được phao cứu mạng vội nhảy lên xe.
"Lẹ lên." Một giọng nam từ trong xe quát lớn.
Cường Hào lúc này cũng vừa đuổi tới:"Nhị thiếu."
Hàm Duệ không đáp lại mà chỉ nhìn về phía chiếc xe cười như điên, nụ cười mang theo vài phần sát ý.
"Haha thú vị, rất thú vị."
Cường Hào khẽ rùng mình một cái, trong lòng thầm nghĩ:"Tên này lại lên cơn nữa rồi."
Hàn Duệ dường như không quan tâm đến sự có mặt của anh ta, một cái liếc mắt cũng không làm trực tiếp lên xe rời đi mất.
Cường Hào cũng không tức giận ngược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-han-tong-anh-la-do-khon/394465/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.