Vương Bảo An được đưa vào phòng sinh, cơn đau truyền tới khiến cô dần như muốn chết đi sống lại, hai tay nắm chặt vào ga giường đầy đau đớn.
Người bên ngoài ruột gan nóng như lửa đốt. Hàn Thiên đi đi lại lại bên ngoài phòng sinh, nghe tiếng hét của cô lòng anh càng thêm nhói.
"Bảo An."
Hàn Duệ cũng không khá hơn là bao, anh dựa người vào ghế nắm tay tay chờ đợi.
"Chị ấy nhất định sẽ không sao."
Trình Nhất Hoan cũng không biết làm gì hơn mà khẽ vòng tay qua ôm lấy anh an ủi.
Đã hai tiếng trôi qua, từng phút từng giây như từng nhát kim cắm chặt vào tim Hàn Thiên, dày vò anh như muốn phát điên.
"Sao lại lâu như vậy?"
Châu Hân Hân lúc này cũng chạy đến: "Bảo An, cậu ấy...cậu ấy sao rồi? Không phải còn một tháng nữa mới sinh hay sao?"
Lí Kiệt nhìn vào cửa phong sinh đang khép chặt: "Em ấy vẫn đang trong đó không biết tình hình thế nào."
Khoảng 15 phút sau có một y tá đi ra, bên trong phòng vọng ra tiếng khóc của con nít.
"Oa...oa...oa...oa...oa..."
"Sinh...sinh rồi." Mọi người vội chạy lại vây quanh nữ y tá.
Hàn Thiên vội hỏi: "Vợ...vợ tôi sao rồi?"
"Đứa trẻ đã an toàn nhưng vì là sinh non nên cần nằm lồng ấp một thời gian. Còn vợ anh đang có dấu hiệu bị băng huyết. Tình hình không ổn lắm."
"Băng...băng huyết?" Tất cả đều sững sờ.
Hàn Thiên như chết lặng: "Các người, các người nhất định phải cứu lấy em ấy, bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-han-tong-anh-la-do-khon/3237424/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.