Ăn cơm trưa xong, Tiểu Thất nằm lên trên bụng heo tắm nắng ngủ trưa, những người khác cũng lần lượt về phòng nghỉ trưa.
Lá cây của Tiểu Thập cuối cùng khôi phục lại chiều dài bình thường, lúc này mới giải tán đám ma quỷ, bản thân thì dùng lá cây để kiểm tra một chút đám người anh Lân đã nửa sống nửa chết, đi một vòng, lại hắng giọng lần nữa, "Đã hai giờ rồi, ngủ cái gì mà ngủ, mau dậy làm việc!"
Đám người anh Lân sống dở chết dở tỉnh lại từ những ảo ảnh kinh hoàng khác nhau, giọng của củ cải dại vẫn như vậy, nhưng lần này lại làm cho bọn họ run như cầy sấy, sau đó liều mạng bò dậy.
"Xét thấy tổn thất tinh thần mà mấy người đã gây ra cho sâm đây, sâm khoan dung nên sẽ xử lý theo nguyên tắc, mấy người phải làm việc trong ba mươi năm tới để bù đắp, đừng nghĩ đến việc chạy trốn, trong ba mươi năm tới, mấy người sống là người của tôi, chết là ma của tôi, cố gắng sớm ngày hối cải để thay đổi bản thân......"
Đám người anh Lân, "......"
Cuối cùng, chuyện này cũng kết thúc vì đám người anh Lân đã bán ba mươi năm đời mình để bồi thường mà chấm dứt, đám người anh Lân trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, bản thân chẳng những không thể rời đi, mà còn trở thành cu li miễn phí, thậm chí còn không có đường lui, vì dù sao ngay cả câu thường nói chết thì thôi, hai mươi năm sau lại là một anh hùng cũng không còn tác dụng nữa.
Bây giờ, tình hình là chết thì thôi, hai mươi năm sau vẫn phải đi làm thuê, đám người anh Lân có nỗi khổ không nói nên lời, sớm biết vậy thì tay không rời đi là được, hà tất gì phải trêu chọc một củ cải biến dị, khi ra khỏi đây thì bên ngoài chính là thiên hạ của bọn họ, nơi nào cũng không cần nghe lệnh của người khác.
Bi kịch hơn nữa là, là một gian thương, Tiểu Thập đều bóc lột nhân viên một cách triệt để, mấy con ma đều không cần nghỉ ngơi ăn cơm, đôi khi được cho nước mắt của thi sâm còn coi như báu vật, thậm chí để có được những giọt nước mắt mà thi sâm đã hứa sẽ cho những nhân viên giỏi nhất hàng năm, đám ma công nhân đều cố gắng hết sức để thể hiện giá trị của bản thân, đám ma công nhân một ngày làm việc 24 giờ muốn ép chết đám người anh Lân còn không cần đến một giây.
Cho nên đám người anh Lân bữa sáng thì hất cơm, bữa trưa cũng không ăn dưới sự trong coi của Tiểu Thập bắt đầu đào hồ nước, trùng hợp là, trong đó có một người thức tỉnh siêu năng lực hệ đất, việc đào hồ nước liền nhanh gấp đôi.
Lúc mấy người Mai Linh nghỉ trưa xong, định xuống lầu chuẩn bị tiếp tục làm việc, lại kinh ngạc phát hiện hồ nước đã đào xong, nhưng phía dưới có rất nhiều người nằm tứ tung ngang dọc.
Mai Linh hoảng sợ, "Lão Khúc, hồ nước của chúng ta không phải dùng để nuôi cá sao? Có nói dùng đêt chôn người đâu."
Đám người anh Lân chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng giãy dụa hồi lâu vẫn chưa trèo lên được "......"
Vào ban đêm, đám người anh Lân như đã mất nửa cái mạng ăn bữa cơm đầu tiên trong ngày với khuôn mặt đầy nước mắt, khi ăn hết thiếu chút nữa thì trực tiếp liếm luôn mâm đồ ăn, vừa ăn vừa cảm thán.
"Ăn ngon quá! Trước nay chưa từng ăn qua quả trứng gà nào ngon vậy."
"Ôi ôi ôi...... Tôi có thể nhặt lại mấy món buổi sáng bị hất đi không?"
"Cải dầu xào ngon quá, sao trước kia không phát hiện cải dầu ăn cũng ngon như vậy."
"Ăn hết cơm còn có trái cây, quá hạnh phúc."
"......"
Anh Lân cảm thấy những người khác đang thật sự xấu hổ, nhưng hắn lại vô thức ăn cơm nhanh hơn, bởi vì quả không sai, cơm này mẹ nó ăn quá ngon, không nghĩ tới nơi trong không quá bình thường này vậy mà lại có đầu bếp ưu tú như thế, ngẫm lại mâm đồ ăn buổi sáng mình đã hất, không khỏi thấy chút đau lòng.
Ma đầu bếp đang nhìn chằm chằm mọi người ăn với một cái muôi trên tay vừa lòng gật đầu, buổi sáng nghe nói cơm mình làm bị hất đi, thân là truyền nhân mười tám đời của ngự trù tiếng tăm lừng lẫy, cảm giác ma cách của mình đã bị xúc phạm, lúc ấy nó liền nổi điên, xách theo cái muôi định nhổ đầu bọn người kia ra, nhưng sau đó lại bị Tiểu Thập triệu tập, tuy rằng không có thể nhổ đầu, nhưng lại có thể dạy dỗ bọn người kia một hồi, giờ thấy bọn người kia không lãng phí lương thực, liền bay đi.
Hôm nay Âu Lương lại mang về tới rất nhiều vật tư như cũ, nhưng không mang về người sống sót nào, có lẽ là vì càng ngày càng có nhiều người thức tỉnh siêu năng lực, những người sống sót bên ngoài cũng bắt đầu có tự tin để đấu tranh, hơn nữa nếu muốn dựa vào thế lực, mọi người đều sẽ lựa chọn địa điểm quen thuộc hoặc những người quen để lập đôi, chứ không phải đi theo một người xa lạ đến một cái tòa nhà xây dở để ở.
Âu Lương ăn cơm nước xong mới biết việc đám người anh Lân muốn cướp lấy vật tư, tức khắc hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ cơm nước xong sẽ đi tìm người để tâm sự.
Cho nên sau khi ăn xong, anh Lân cả người đau nhức đang định nghỉ ngơi một chút, đã bị Âu Lương xách ra ngoài bàn luận một hồi, sau trận đánh một chiều, anh Lân rốt cuộc cũng nhận ra khoảng cách rất lớn giữa các siêu năng lực, cho dù đều là sức mạnh phái tấn công, cũng phân ra mạnh yếu.
Một thời gian sau, khu tòa nhà xây dở đều duy trì loại trạng thái hài hòa này, đám người anh Lân trở thành cu li chính trong việc xây dựng của khu phố, sau khi đào xong hồ nước, dọn bao đất, dọn gạch lát sàn, thì đi theo Âu Lương ra ngoài thu thập vật tư, đồ ăn chỉ là một phần, cửa sổ, xi măng, dung dịch kết tủa, sơn, gia cụ. gia điện, xe đạp, cái gì có thể sử dụng được đều mang về hết.
Dưới tình huống như vậy, mấy con ngỗng lớn hiển nhiên chịu không nổi, cuối cùng vẫn là xe ba bánh trở thành quân chủ lực. Đám người anh Lân đều có một chiếc xe ba bánh, làm việc không tiếng động, xuyên phố đi hẻm rất linh hoạt.
Thậm chí sau đó, anh Lân còn dần dần nắm vững được kỹ năng trộn xi măng, bắt đầu phụ trách kế hoạch cải tạo trong khu phố. Sơn tường, hay trang hoàng đều làm, thậm chí còn muốn đi theo ra ngoài bắt cá, mỗi ngày đều bận tối mày tối mặt.
Mà dù bận rộn như thế, Tiểu Thập còn cho bọn họ thêm nhiệm vụ khác, là tường thuật lại việc mình đã tạo phản sau bị trừng phạt nặng thế nào với những người mới gia nhập, tốt nhất là giọng nói phải đầy cảm xúc, mà cảm xúc còn phải đúng chỗ.
Đám người anh Lân cho rằng họ đã đủ khổ sở, "......" Đây chẳng lẽ là giết người giết tâm sao?
Nhưng cũng may các ngày sao đó, những người sống sót gia nhập khu phố cũng không có mấy, hiển nhiên theo thời gian, các lực lượng lớn nhỏ bên ngoài dần dần ổn định. Chỉ có đôi khi lực lượng nào đó bị đánh bại, mà Âu Lương lại vừa lúc đi ngang qua mới có thể nhặt về thêm một ít người sống sót.
Người sống sót vừa tiến vào khu phố tòa nhà xây điều đầu tiên làm là nghiêm túc nghe đám người anh Lân đám người than thở khóc lóc kể lại chuyện năm xưa tạo phản, việc thứ hai là nỗ lực giới thiệu bản thân với một củ cải biến dị, thứ ba là bắt cánh với một con vịt nhỏ màu vàng......
Sau một loạt trình tự, những người sống đều rơi vào nghi ngờ, bản thân thật sự không vào một căn cứ do bệnh nhân tâm thần xây dựng đúng không?
Nhưng khi đã ở lại một thời gian dài, bọn họ phát hiện, người xây dựng căn cứ không phải một bệnh nhân tâm thần, mà là người cuồng trồng cải. Mỗi ngày đều làm việc ở ngoài ruộng cải, gặp người thì khen ngoài ruộng cảu mình có một cây cải thìa mi thanh mục tú, nếu không phải cải thìa phải trồng trong đất, bọn họ thậm chí còn nghi người này có thể mỗi ngày đều ôm cải thìa trong lòng ngực hay không.
Sau đó......
Người nọ thật sự làm một chậu hoa nhỏ, trồng cây cải thìa vào trong, đi đến đâu cũng đều. Đừng nói, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, cây cải thìa kia đúng thật có màu xanh và mọng nước lạ thường, thậm chí khi nhìn từ xa tựa như một cây cải thìa ngọc lục bảo được chạm khắc cẩn thận.
Ngoại trừ đam mê kỳ quái này, thì người sáng lập cũng không tệ lắm, tuy rằng bề ngoài trong rất lạnh lùng, nhưng lại rất nguyên tắc, chỉ cần bạn tuân thủ nguyên tắc của khu nhà, thì có thể sống yên bình, thậm chí những đứa trẻ mỗi ngày còn có hai giờ tham gia lớp học.
Khác với sự chán ghét học tập đến cực độ trước đây, hiện tại các buổi học lại được trân trọng hơn rất nhiều, ngoại trừ các kiến thức văn hóa cơ bản, Chu Du còn sẽ truyền thụ một ít kiến thức về thực vật biến dị, hoặc là Âu Lương sẽ tới dạy các kỹ xão chiến đấu đơn giản......
Sau ba tháng tận thế xảy ra, cơ bản những người sở hữu siêu năng lực có thể thức tỉnh đều đã thức tỉnh sức mạnh rồi, nhưng ngay cả như vậy, số lượng siêu năng lực gia vẫn thua xa số lượng động thực vật biến dị và xác sống. Thậm chí trong ba tháng ngắn ngủn, nhân loại đã cảm nhận được rõ ràng áp lực tiến hóa.
Động thực vật biến dị ít nhất còn giữ lý trí, sau khi tiến hóa tuy rằng khó đối phó hơn, nhưng sẽ rất ít khi vô duyên vô cớ tập kích căn cứ của nhân loại, thứ phiền toái chính là con người và động thực vật bị biến thành xác sống, sau khi chúng nó săn lùng những người sống sót rải rác, dưới tình trạng đói khát, chúng bắt đầu kết bè kết phái để tấn công căn cứ của những người sống sót.
Nhân loại thật vất vả mới xây dựng được trật lại lần nữa bị phá hủy bởi một đợt thủy triều xác sống, những người may mắn còn sống tuyệt vọng nhận ra, loại căn cứ nhỏ thì không có cách nào tồn tại được ở tận thế, chỉ có cách tập hợp thật nhiều người mạnh mẽ, thành lập thành trì càng kiên cố, mới có thể tìm được một con đường sống trong ngày tận thế tàn khóc này.
Ba tháng dường như đã trở thành một cột mốc tai họa, chẳng những căn cứ bị tấn công, những vật tư còn lại cũng bị cướp hầu như không còn gì, dưới tình huống không có chuỗi cung ứng, các thành phố chỉ toàn xi măng cốt thép như đã cạn kiệt lương thực và đạn dược. Hệ thống xã hội loài người, ranh giới đạo đức đang phải chịu một thử thách nghiêm trọng.
Ba tháng qua, vật tư mà Âu Lương mang về cũng càng ngày càng ít, cũng may Tiểu Thất đã khai hoang xong đất đai trong khu phố, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy vô số bóng nước trôi nổi trên không trung, tưới cho đất phía dưới, thứ làm những người sống sót ngạc nhiên hơn nữa là, thực vật đã được Tiểu Thất tưới, chu kỳ thu hoạch sẽ được rút ngắn, nhanh thì mười ngày nửa tháng, lâu thì hai tháng là có thể thu hoạch một lương thực.
Không chỉ thế, diện tích ruộng trong khu phố còn đang được mở rộng không ngừng, bên ngoài là đường cái hỏng hóc bị bỏ hoang không thể đi, được siêu năng lực gia hệ thổ cải tạo lại, thêm đội heo biến dị khai hoang, những người sống sót ở phía sau gieo trồng hạt, bóng nước của Tiểu Thất theo sau, ngày hôm sau đã nhìn thấy những mầm mạ non.
Bởi vì những người sống sót trong khu phố không nhiều lắm, kho lúa chẳng những không giảm, ngược lại còn gia tăng chậm rãi, tích trữ lương thực là thiên tính của nhân loại, niềm vui khi thu hoạch đồ ăn hòa tan sự sợ hãi của mọi người với ngày tận thế.
Còn về cuộc tấn công của xác sống? Cái gì? Còn có chuyện tốt như vậy? Đám thực vật biến dị trong khu phố mừng rỡ như điên, cứ như đã nhìn thấy lượng lớn phân bón đang cất bước về phía mình.
Những người sống sót đang vừa phơi thóc trên mái nhà vừa trò chuyện, đôi khi sẽ thổi phồng một chút quá khứ huy hoàng của bản thân, sau đó cảm khái một chút đồ ăn hôm nay ngon thế nào, cuộc sống hiện giờ cũng có chút thú vị. Tóc xoăn hút một điếu thuốc, nghĩ về lúc trước đầu óc mình có phải bị úng nước rồi hay không, chỗ tốt như vậy không muốn ở, còn muốn chạy tới chỗ nào.
Cuộc sống thoải mái cho đến tối hôm nay khi Âu Lương trở về, hiện giờ tiểu đội ra ngoài đã quy mô hơn, lúc Âu Lương dẫn theo nhóm ngỗng lớn trở về, những người sống sót phát hiện thứ ngỗng mang không phải là vật tư, mà là những đứa trẻ.
Sắc mặt Âu Lương lạnh đến xưa nay chưa từng có, quanh thân như có một luồng khí lạnh, không ai dám tới gần, chỉ thấp giọng suy đoán đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi đến nơi, bọn trẻ nơm nớp lo sợ leo xuống từ lưng ngỗng lớn, rồi tụ tập lại như những chú chim cút nhỏ.
Anh Lân ý thức được không khí không đúng lắm, nên cũng không vội kể lại chuyện đã từng tạo phản, Tiểu Thập nhưng móc ra một quyển vở nhỏ nhảy qua đó, sau đó bọn trẻ cùng nhau lùi lại vài bước như một đàn cừu.
Tiểu Thập tiếp tục nhảy, bọn nhỏ tiếp tục trốn, đuổi theo một hồi, Tiểu Thập dừng nhảy, dùng lá cây đối cù bọn trẻ một cái, "Sâm không muốn chơi trò diều hâu bắt gà con, ngoan ngoãn lại đây xếp hàng."
Bọn trẻ nhìn nhau, cuối cùng có một đứa lớn hơn dẫn đầu, sau đó chúng lần lượt bước tới.
Âu Lương thấy vậy yên tâm đi không ít, sau đó đi tìm Khúc Thanh Thủy ở ruộng cải thìa, kể lại điều mình vừa phát hiện. Những đứa trẻ này được hắn phát hiện sau khi giải cứu một căn cứ nhỏ, căn cứ kia không lớn, thậm chí còn không có siêu năng lực gia, chung quanh có khoảng bốn năm chục xác sống tụ tập, chặn hết lối ra.
Lúc hắn giết chết hết xác sống và tiến vào căn cứ,đương nhiên là nhận được rất nhiều lời cảm ơn, sau đó được chiêu đãi nhiệt tình, chỉ là nhìn thịt được bưng lên, Âu Lương tức khắc sinh nghi, đặc biệt là người lãnh đạo của căn cứ luôn cường điệu mãi, nói đây là thịt súc vật mới giết ngày hôm qua, khi thịt còn tươi.
Âu Lương đương nhiên sẽ không ăn đồ không rõ lai lịch, giả vờ rời đi sau đó lén lút trở lại, rồi hắn vừa bàng hoàng vừa giận giữu khi phát hiện, cái gọi là súc vật trong miệng người lãnh đạo căn cứ kia, thật ra chính là những đứa trẻ không có năng lực phản kháng. Hôm nay là lần đầu tiên Âu Lương giết người, nhưng hắn một chút cũng không hối hận, chỉ là hắn không khỏi rơi vào hoài nghi, thế giới này, còn có thể cứu được sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]