Chương 60: Đánh nhau? Người không đủ thì ma đến giúp
Bởi vì ngỗng lớn đã mang vật tư về, nên nhóm hai mươi người mới gia nhập tạm thời sẽ không phải chịu đói, chỗ ở tuy rằng đơn sơ, nhưng ít ra không cần lo lắng buổi tối khi ngủ đột nhiên có cái gì kỳ quái phá cửa sổ đột nhập vào, bởi vì mấy tòa nhà xây dở mà bọn họ ở, còn chưa kịp lấp cửa sổ.
Vừa mới vào một môi trường xa lạ, những người sống sót theo bản năng mà tụ tập với nhau, mọi người tập trung vào một căn phòng trống ở tầng ba, may mắn lúc này là giữa hè, không cần lo về vấn đề sưởi ấm, cùng lắm chỉ bị muỗi đốt một chút.
"Mọi người thật sự tính ở lại sao? Tôi thấy nơi này không bình thường lắm." Một người đàn ông mang vẻ mặt bất mãn rõ ràng mở miệng nói.
"Không ở lại còn có thể đi đâu đây?"
"Anh nhìn chỗ chúng ta đang ở xem, đến cái cửa sổ cũng không có, nếu giờ là mùa đông chẳng phải là bị lạnh chết sao?" Người đàn ông tiếp tục nói, "Chúng ta có tay có chân, tự mình ra ngoài chẳng lẽ không thể tìm được nơi để ở, hơn nữa tôi cũng có siêu năng lực, tuy rằng không phải băng, nhưng có thể khống chế kim loại."
"Thật sao? Anh Lân, em có thể đi theo anh không? Em cũng không muốn ở lại chỗ này." Anh chàng tóc xoăn bên cạnh nghe xong, tức khắc thay đổi thái độ, lập tức đúng lên.
"Tôi muốn ở lại, tôi mang theo vợ và con, không muốn đi lăn lộn." Một người đàn ông đang ôm một đứa trẻ ngủ say mở miệng.
Bất tri bất giác, hai mươi người bởi vì tận thế mà tụ tập với nhau bắt đầu quyết định đứng về phía nào, có người lựa chọn ở lại, có người lựa chọn rời đi. Mà phía rời đi, đa phần là những thanh niên tràn đầy tự tin, những người ở lại hoặc là phải chăm già dắt trẻ, hoặc là bệnh tật, chấn thương không tiện đi lại.
Sáng ngày hôm sau, những người sống sót ngủ dậy một giấc, kinh ngạc phát hiện trong phòng đã có bữa sáng. Mọi người hoảng sợ, vì cửa không hề mở, sao có thể đưa bữa sáng vào được?
Tuy rằng nghi hoặc không thôi, nhưng xét thấy hai ngày nay đều không có cơm ăn, nên mọi người vẫn bưng mâm đồ ăn lên, bữa sáng là một chén cơm và một chén cháo, mỗi người một quả trứng gà và một quả táo, hai phần dưa muối nhỏ, trẻ em thì được thêm một ly sữa bò.
Nhìn bữa sáng như vậy, trong lòng những người quyết định ở lại đều thấy an tâm, ít nhất một người dành sự ưu ái đặc biệt cho trẻ em, hẳn không phải là người xấu, hơn nữa bữa sáng như vậy dưới tình hình hiện giờ đã tính là rất phong phú.
Nhưng đám anh Lân quyết định rời đi lại cứ thấy bất mãn, "Hôm qua chúng ta đã hỗ trợ vận chuyển nhiều đồ như vậy, mà bữa sáng chỉ có thế này sao?"
Tóc Xoăn nghe xong cũng phụ họa, "Tôi nhớ rõ hôm qua mình đã vận chuyển hai thùng táo, hai thùng sữa bò, còn có chuối, những thứ này không ăn sẽ nhanh hỏng, vì sao không thể cho chúng ta nhiều thêm một ít."
Anh Lân nghe thế cũng không thèm ăn cơm nữa, lập tức ném mâm đồ ăn đi, "Mẹ nó! Không coi chúng ta là người chứ gì! Không ăn nữa, mau đi lấy lại thứ thuộc về chúng ta, sau đó mau rời khỏi cái chỗ quái quỷ này!"
"Nhưng mấy thứ kia đều là cái chú băng kia tìm được vào hôm qua, chú ấy còn đánh bại lũ quái...... Ưm ưm ưm......" Một đứa bé khoảng bảy tám tuổi bị tiếng mâm đồ ăn rơi xuống đất làm hoảng sợ, nhưng vẫn lấy hết can đảm mở miệng, kết quả bị người ba ngồi bên cạnh nhanh chóng lấy tay bịt kín miệng.
"Con nít mà, còn nhỏ chưa biết gì, cậu đừng để ý." Người đàn ông hạ thấp thái độ, người tên anh Lân kia cũng không so đo với một đứa trẻ, chỉ âm u mở miệng, "Vậy anh nên cẩn thận, mấy con quái vật bên ngoài hình như rất thích ăn thịt con nít đó."
Người đàn ông ôm đứa trẻ tuy rằng hết sức tức giận, nhưng cũng chỉ có thể liên tục gật đầu.
Qua cả đêm, những người quyết định rời đi lại có thêm hai người thức tỉnh siêu năng lực, cho nên người tên anh Lân mới có tự tin trực tiếp quăng mâm đồ ăn đi, hơn nữa đã không còn thỏa mãn với việc rời đi tay không, rõ ràng tính cướp sạch một phen.
Cái gọi là bất mãn với bữa sáng cũng chỉ là một cái cớ, nhưng điều làm mọi người bất ngờ là người đàn ông không lập tức xuống lầu làm khó dễ, mà lại nhìn ra bên ngoài, đến khi nhìn thấy Âu Lương cùng đàn ngỗng lớn rời khỏi khu phố, lại đợi hơn mười phút mới hùng hổ xuống lầu.
Trước khi đi còn không quên cảnh cáo, "Tôi biết vừa rồi tong số các người có người muốn chạy ra ngoài báo tin, nhưng tôi cũng không thèm so đo, các người ngoan ngoãn ở lại nơi này, chúng tôi sẽ cho các ngươi giữ lại một chút đồ ăn, nhưng nếu vẫn không biết tốt xấu, thì chớ có trách tôi độc ác."
Mọi người rút ở trong góc im như ve sầu mùa đông, không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu chỉ là chênh lệch vì sức mạnh, thì bọn họ sẽ chiến đấu hết mình vì sự sống còn trong tương lai, nhưng vừa nãy muốn chuồn ra ngoài để báo tin thì liên tục gặp phải những bức tường ma khi đang xuống cầu thang, bất luận làm thế nào cũng không thể rời khỏi tầng này, việc này đã vượt qua khả năng nhận thức của họ, khiến họ thậm chí không biết phải phản kháng như thế nào.
Cuối cùng, đám anh Lân hùng hổ đi xuống lầu, sau khi mới ra khỏi cửa, thứ đầu tiên đụng phải là một con heo biến dị to như voi, heo biến dị đang ủi đất, giúp cho đất mềm xốp thích hợp với việc canh tác.
Tóc Xoăn nuốt nước miếng, lặng lẽ dò hỏi, "Anh Lân? Chúng ta còn tiếp tục không?"
"Sợ cái gì! Thứ không có tiền đồ, siêu năng lực của mày đâu? Nhốt lũ heo vào trong kết giới đi, tao đã quan sát rồi, trong bốn người còn lại đại khái có một người có siêu năng lực hệ nước, chắc cũng không khó đối phó!" Anh Lân tát mạnh Tóc Xoăn một cái, nhìn về phía mấy người cách đó không xa.
Tóc Xoăn nghe xong lặng lẽ dùng sức mạnh của mình, nhốt lũ heo biến dị kia vào trong kết giới, vì siêu năng lực kết giới này không hình không tiếng, cho nên lũ heo biến dị đang chuyên tâm ủi đất cũng không bị kinh động.
Anh Lân thấy thế, lập tức mang theo người đi về phía bốn người kia, kết quả vừa đi được vài bước, lại bị ngăn cản, thứ ngăn bọn họ lại là củ cải biến dị ngày hôm qua tự xưng là giám đốc phụ trách quản lý nhân sự. Lúc này củ cải biến dị đang vẻ mặt không vui lắm, "Đã 9 giờ rồi, mấy cậu vừa mới rời giường sao? Tuy mấy người lười biếng như vậy cũng không thể đem đi hầm, nhưng cũng......"
Tiểu Thập còn chưa nói xong, đã đột nhiên bị xách lá cây lên, Tiểu Thập lại càng không vui, "Cậu làm gì vậy? Thả tôi xuống, nếu không tôi sẽ giận đó."
"Ngày hôm qua tao đã muốn nói rồi, đây là cái gì mà xấu vậy!" Anh Lân nắm lá củ cải quăng hai vòng, sau đó ném củ cải biến dị bay vèo một cái.
Bốn người đang đào hồ nước bên kia đồng loạt dừng động tác, hiển nhiên cũng chú ý tới tình huống bên này. Anh Lân không thèm che dấu, nghênh ngang đi tới đứng trước mặt Tiểu Thất, "Vật tư mà chúng tôi đem về ngày hôm đâu? Chúng tôi muốn mang đi, ông đây không ở lại cái nơi tồi tàn này nữa! Thức thời thì giao đồ ra đây, lại cho chúng tôi thêm trâu để chở hàng hóa, nếu chịu thì chúng tôi sẽ tha thứ cho mấy ngươi vì dùng bữa sáng đơn sơ hôm nay để xúc phạm chúng tôi."
Nhưng mà người trước mặt lại hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Cậu ném bay bay củ cải dại rồi."
"Không cần giả ngu! Vật tư đâu? Để ở chỗ nào ?" Anh Lân tức giận tiến lên nắm cổ áo của Tiểu Thất. Khúc Giang Châu cùng Mai Linh và Chu Du đứng bên cạnh thấy thế lập tức tiến lên, muốn cứu Khúc Thanh Thủy.
Nhưng Khúc Thanh Thủy chỉ bình tĩnh mở miệng, "Củ cải dại giận rồi."
Anh Lân giận đến nổi cả gân xanh, tính giáo huấn người trước mặt một chút, đỡ phải để cậu ta nói đông nói tây, một củ cải biến dị thôi mà, giận thì sao.
Nhưng mà nhưng vào lúc này, tóc xoăn bên cạnh đột nhiên run ẩy mà kéo kéo hắn, "Anh...... Anh Lân...... Phía sau...... Phía sau!"
Anh Lân đang cáu kỉnh bị làm phiền nên càng tức hơn, khi quay đầu nhìn lại, tức khắc ngây ngẩn cả người, không biết từ khi nào, củ cải dại đã trở lại, mà chỉ vậy thì không có gì, đáng sợ hơn là, ở phía sau củ cải dại, có mấy chục người âm khí dày đặc đang đứng, không! Không phải đứng! Mà là...... Bay!?
"Cậu dám ném tôi! Thi Sâm không thể hiện sức mạnh, cậu lại thật sự coi tôi là củ cải à!" Thi Sâm đã có thể dưỡng thi dưỡng quỷ, cũng có thể khống thi khống quỷ, đương nhiên, sau khi Tiểu Thập bị ném bay lập tức đi tìm mấy con ma để dành lại chỗ đứng của mình.
"Không phải chỉ là đánh nhau sao? Nếu không đủ người thì ma đến giúp!" Đôi mắt to bằng hạt đậu nành của Tiểu Thập trợn tròn, lá củ cải dây tua to cao thêm mấy thước, lúc này đang tung bay trong không trung như lụa.
Tay anh Lân đang nắm chặt Tiểu Thất mắt đã buông lỏng ra, hắn lập tức xoay người, đối diện trực tiếp với củ cải biến dị. Mồ hôi lạnh trên tráng ứa ra, hắn suy nghĩ thứ trước mặt này là thứ quái gì vậy, vì sao thoạt nhìn cứ giống như ma trong phim kinh dị?
"Làm...... Làm sao bây giờ, anh Lân?" Những người khác cũng thiếu chút nữa bị cảnh tượng u ám phía sau dọa khóc, hoảng loạn hỏi.
"Sợ cái gì! Chúng ta hiện tại cũng không phải người thường!" Anh Lân đương nhiên cũng sợ hãi, nhưng giờ phút này đã không còn đường lui, đành phải tiến lên. Vừa dứt lời, hắn không báo trước mà khống chế những mảnh kim loại cách đó không xa để bất ngờ tấn công lũ ma.
Mảnh kim loại như mong đợi đã đánh trúng mục tiêu, nhưng những mảnh kim loại lại trực tiếp xuyên qua bóng dáng những người đó, rồi trượt đi. Trong nháy mắt anh Lân đã hiểu, đòn tấn công của hắn không có hiệu quả với mấy thứ kia, đại não xoay nhanh hai vòng, sau đó lập tức quay đầu lại định bắt người làm con tin. Nhưng nhìn một hồi, lại phát hiện bốn người vừa nãy còn đứng ở chỗ này đã sớm lặng lẽ trốn đi, lúc này đang đứng ở cửa tòa nhà, như thể nếu có động tĩnh gì thì họ sẽ trốn vào bên trong.
Anh Lân chỉ có thể từ bỏ ý tưởng bắt cóc con tin, tiếp tục tìm kiếm lối thoát khác, nhưng Tiểu Thập phía đối diện lại không cho hắn nhiều thời gian giãy giụa, dùng lá cây như ngón tay mà chỉ, đầy tức giận nói, "Đánh thật mạnh cho tao, nếu chết cứ tiếp tục đánh! Đừng để linh hồn bọn họ chạy!"
Tóc Xoăn bị dọa đến sắp tiểu ra quần nghe xong càng thêm suy sụp, nếu trước đây nghe được lời như vậy, gã sẽ cho rằng đối phương chỉ đang buông lời hung ác, nhưng củ cải trước mặt này, thì thật sự có năng lực đó! Hiển nhiên cũng có không ít người nghĩ như Tóc Xoăn, cho nên trận chiến này chưa đánh đã thua.
Mấy con ma phải làm nhân viên hoàn hảo đã lâu vất vả lắm mới có cơ hội phát tiết, hiển nhiên là cố hết sức để bắt người, nhưng chúng nó cũng không giết người, một là vì khi chúng bị bắt, Tiểu Thất lệnh chúng nó không được dễ dàng đả thương con người, với lại một khi bọn người kia thành ma, chẳng phải sẽ tranh đoạt bát cơm của chúng sao? Không được, không được!
Tuy rằng không có thể giết, nhưng dùng các loại thủ đoạn như ảo cảnh, áp bức tinh thần, đe dọa từ từ đã nhanh chóng làn cái đội này tan rã, nhưng thật Tóc Xoăn đột nhiên tạo ra kết giới cách ly bản thân, ngăn cản những con người và ma khác tới gần. Sau cuộc chiến, Tóc xoăn ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, hồi lâu sau mới dám lặng lẽ ngẩng đầu, sau đó kinh hãi mà phát hiện thật ra không có con ma tiến gần lại kết giới của mình.
Mà những đồng đội chung quanh các đã sớm có vẻ phát điên, mỗi người đều như lâm vào những ảo cảnh khác nhau, biểu tình trên mặt lại còn là cực kỳ hoảng sợ, không ít người bị dọa đến ngất rồi tiểu tại chỗ.
Lúc Tóc Xoăn cho rằng mình đã tránh được một kiếp, đột nhiên trên đỉnh đầu gã bắt đầu có mưa, gã khó hiểu ngẩng đầu, bầu trời không có nổi một đám mây, nhưng trên đỉnh đầu gã lại có một quả cầu nước. Dưới ánh nhìn chăm chú của gã, nước từ quả cầu kia khi rơi xuống nhanh chóng làm tan chảy kết giới của gã, mà gã rốt cuộc cũng bại lộ giữa rất nhiều ma quỷ.
Tóc Xoăn, "......"
Tiểu Thất lại ném một quả cầu nước tới tòa nhà bên cạnh, làm tan chảy kết giới chắn trước tòa nhà, những người sống sót khác bị chặn lại rốt cuộc cũng chạy ra được, nhưng bọn họ lại cẩn thận tụ tập với nhau, không tới gần đám anh Lân đang điên điên khùng khùng, cũng không tới gần đám người Tiểu Thất, rõ ràng thế trận giữa hai bên khiến họ rất sợ hãi.
"Anh ơi, em cũng có thể ngưng tụ ra cầu nước, vì sao không thể ra ngoài được?" Cuối cùng, vẫn là đôi mắt sáng lấp lánh của một đứa bé phá vỡ cục diện bế tắc, nhóc ấy bị ba ôm trong ngực, ánh mắt lại chờ mong mà nhìn Tiểu Thất.
Nghe câu này mắt Tiểu Thất liền sáng lên, siêu năng lực hệ nước rất tuyệt, càng nhiều càng tốt, về sau diện tích đất rộng lớn đều đang chờ bọn họ tưới, Tiểu Thất đi đến trước người bé trai, sau đó giơ tay chạm vào đầu bé dưới con mắt có phần cảnh giác của ba mẹ đứa bé, "Nước tuy êm ả không tiếng động, nhưng có thể nước chảy đá mòn, có thể gây trời long đất lở, cũng có thể nuôi dưỡng muôn vàn sinh linh, vô hình vô trạng, biến đổi khó lường, nếu em đủ mạnh, đừng nói chỉ một cái kết giới, nếu là toàn bộ thế giới, cũng có thể điên đảo càn khôn."
Đứa bé hiển nhiên là nghe không hiểu, nhưng điều đó cũng không ngăn được ánh mắt ngày càng ngưỡng mộ của bé, bé nắm chặt đôi tay nhỏ của mình, "Em quyết định rồi, sau này anh hai Thủy chính là người lợi hại nhất, so với chú dùng băng kia còn lợi hại hơn!"
Khúc Giang Châu và Mai Linh lại sau nghe thế cũng không khỏi nở nụ cười, cũng không biết Âu Lương lúc biết được mình dù còn trẻ đã vinh hạnh được nhận cái danh "chú" thì sẽ có cảm tưởng gì. Khúc Giang Châu và Mai Linh ra mặt làm sự hoảng sợ và cảnh giác của những người sống sót giảm đi không ít.
Tuy rằng không cảm nhận được ác ý từ Tiểu Thất, nhưng bọn họ vẫn muốn ý giao lưu với những người bình thường giống mình như cặp vợ chồng họ Khúc hơn. Sau đó rất nhanh, Khúc Giang Châu tươi cười hớn hở và Mau Linh rất giỏi giao tiếp đã nhận được cảm tình của những người sống sót. Thậm chí không lâu sau, một đám người cũng đã tự đề cử mình, bắt đầu hỗ trợ đào hồ cá.
Làm một người mắc chứng sợ xã hội, Chu Du chỉ luôn đi theo cười ngây ngô, rất ít khi nói chuyện, nhưng sau khi năng lực giao tiếp với thực vật của anh bị phát hiện, thì được rất nhiều trẻ nhỏ yêu thích.
Trong khu phố, đám động thực vật biến dị vây quanh xem cuộc chiến tàn khóc một hồi, thấy hoàn toàn không có đất dụng võ nên chúng tiếp tục ăn không ngồi rồi, những người sống sót thì nhiệt tình hỗ trợ đào hồ cá, đám người anh Lân rơi vào ảo cảnh đang lăn lê bò lết trên mặt đất, khi thì thét chói tai khi thì khóc lóc thảm thiết, lá cây của quản lý nhân sự Tiểu Thập ngắn lại không ít, hiển nhiên mức độ tức giận đã giảm đi khá nhiều, nhưng vẫn len lỏi trong đám người như cũ, nếu thấy người nào phản ứng không đủ mạnh, thì cứ tát cho hai lá cây, bộ dạng như một tên chủ nô độc ác.
Nhìn khu phố hài hòa như thế, Tiểu Thất không khỏi lộ ra một nụ cười vui mừng, nhưng ốc cứ cảm thấy hình như đã quên cái gì đó, đã quên cái gì vậy? Suy nghĩ nửa ngày, ốc vẫn không nhớ ra, vì thế vui vẻ mà đi chăm sóc cải thìa, hắn là sáng nay vừa mới phát hiện một cây cải thìa có dấu hiệu biến dị ở ngoài ruộng cải thì, óc phải chăm sóc cho tốt.
Thẳng đến khi Tiểu Thất lao vào ruộng cải thìa, heo biến dị vẫn luôn chuyên tâm ủi đất đột nhiên đụng đầu vào một rào chắn không nhìn thấy, heo biến dị rất khó hiểu, rồi ngơ ngác nhìn xung quanh nhưng cái gì cũng không thấy, đứng lên tiếp tục cất bước, sau đó lại lần nữa đụng phải rào chắn.
Heo biến dị hoảng sợ, nó rên hừ hừ, nhưng không gian này chẳng những ngăn nó, cũng ngăn cả âm thanh, mặc cho nó ở bên trong vùng vẫy, bên ngoài đều không nghe được động tĩnh.
Nó lăn lộn cho đến giữa trưa, dưới ánh mặt trời chói chang, heo biến héo rũ nằm xải lai trên mặt đất, cảm giác bản thân sắp biến thành thịt ba chỉ da giòn mà củ cải dại mỗi ngày đều nhắc với nó, đột nhiên, từ trên không trung rơi xuống giọt mưa, ngẩng đầu nhìn lên, là một quả bóng nước, giọt nước làm tan chảy kết giới, heo biến dị rốt cuộc cũng thoát khỏi lòng, vui vẻ phấn chấn mà chạy đến bên người Tiểu Thất, đưa cái đầu to của mình ra để bày tỏ lòng biết ơn.
Tiểu Thất vút ve con heo một lúc, sau đó lời lẽ chính đáng mà mở miệng nói, "Ốc thật sự không có quên mày, ốc vẫn luôn nghĩ đến mày đó."
Heo biến dị đã luôn vùi đầu làm việc chăm chỉ nghe xong lập tức cảm động không thôi, rầm rì hai tiếng, lại lần nữa nằm xuống, dâng cái bụng mềm mại của bản thân ra.
Bụng heo có cảm giác rất tuyệt, khiến Tiểu Thất không khỏi nhớ đến món thịt ba chỉ da giòn mà anh trai làm ở kiếp trước
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]