Chương trước
Chương sau
Rất nhiều người bị dị tưởng vào ban đêm làm tỉnh giấc sau đó ra ngoài xem tình hình, thậm chí rất nhiều người trở về muộn đều bị bóng đêm bao phủ, trong cơn hoảng loạn, tai nạn giao thông, bị thương ngoài ý muốn cũng liên tiếp phát sinh, vì thế bệnh viện nhanh chống hết chỗ.

Cũng may bống tối khiến người ta bất an bên ngoài đang dần rút đi, tựa như hết thảy đều trở về quỹ đạo.

Đến khi có người thứ nhất run rẩy biến thành xác sống gặp người là cắn, đến khi chậu hoa đặt trên ban công của nhà nào đó bị vỡ, cái cây bên trong đã sinh trưởng to lớn hơn chỉ trong mấy chục phút ngắn ngủn thậm chí có khi là vài phút, tùy ý kéo dài rễ cây coi người đang ngủ say trong phòng cho khách như chất dinh dưỡng......

Tòa nhà xây dở, đám súc vật cũng nhạy bén mà cảm nhận được biến hóa bên ngoài, nhưng may mắn là, thời điểm những loài thực vật đó mò đến khu tòa nhà xây dở chỉ còn mấy thước, đã bị một rào chắn vô hình ngăn trở, cảm giác nóng rực mãnh liệt làm chúng nó nhanh chóng tránh xa khu vực này.

Bởi vì vị trí hơi hẻo lánh, tiếng kêu thảm thiết và sự hỗn loạn bên ngoài bị gairm đi vài cái bậc mới truyền lại đây, nên cũng không tạo thành khủng hoảng quá lớn.

Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời vẫn chiếu xuống như thường, nhưng mà thế giới dưới ánh mặt trời đã hoàn toàn thay đổi. Trên đường phố rỗng lớn không ít xe bị vứt bỏ tứ tung ngang dọc, chỗ tai nạn xe cộ có khói đặc cuồn cuộn, ở trong thành phố hình thành từng cột khói.

Internet và điện đã ngưng hoạt động, rễ thực vật sinh trưởng tùy ý làm hỏng đường nhựa, cáp điện dây điện gần như bị phá hoàn toàn. Thành phố cơ hồ bị ấn nút tua nhanh, rách nát hoang tàn cứ như bị bỉ hoang mười mấy năm.

"Ba mẹ, có thể ra rồi." Khúc Thanh Thủy gõ cửa phòng ba mẹ, mới vừa gõ cú thứ hai thì cánh cửa đã mở ra, hiển nhiên hai vợ chồng đã muốn ra ngoài từ sớm.

"Tiểu Thanh, chuyện tối hôm qua rốt cuộc là thế nào?" Khúc Giang Châu lúc này không thể duy trì sự bình tĩnh, nóng lòng muốn biết ngọn nguồn mọi chuyện.

Mà  Âu Lương ở một phòng khác cũng nghe được động tĩnh nên đã ra, biểu cảm trên mặt hắn phức tạp phi thường, tựa hồ đang vướng vào mớ rối rắm gì đó, lúc này cũng hơi mang chờ mong mà nhìn Khúc Thanh Thủy, hy vọng có thể nghe được đáp án.

"Trước đây con mơ một giấc mơ, mơ thấy sắp đến tận thế......" Tiểu Thất nói ra lời giải thích đã chuẩn bị từ sớm, hơn nữa còn mượn nó để giới thiệu đại khái về tận thế, cuối cùng còn bổ sung, "Khu phố này có trận pháp kết giới tự nhiên, cho nên tối hôm qua chúng ta không phải chịu ảnh hưởng."

Trận pháp kết giới đương nhiên không phải tồn tại tự nhiên, mà là Tiểu Thất mất mấy ngày để bố trí, cũng may mà có bình ngưng lộ kia, có thể giúp cậu trong thời gian ngắn tiêu thụ một lượng năng lượng thật lớn để tạo ra một trận pháp như vậy. Kỳ thật trong tình huống như tối qua, người ở trong càng không dễ bị ma lực ăn mòn, dù sao một  phòng kín cũng tương tự với một kết giới, có nhất tác dụng ngăn chặn ma lực ở mức độ nhất định, nhưng hiệu quả hữu hạn.

Bởi vì không biết sẽ có bao nhiêu ma lực và linh lực sẽ chảy vào, cho nên Tiểu Thất đã yêu cầu vợ chồng họ Khúc luôn ở trong phòng.

"Vậy vì sao anh không gọi Lưu Thương lại đây sớm?" Nghe xong lời giải thích, Âu Lương hỏi.

Tiểu Thất lạnh nhạt giải thích, "Chỉ là một giấc mơ, nói ra ai sẽ tin, hơn nữa tôi đã kêu ba mẹ gọi em ấy."

Khúc Giang Châu gật gật đầu, "Lưu Thương nói nó có việc, không theo lại đây, hiện tại điện thoại cũng gọi không được, không biết tình hình bên kia thế nào."

"Đừng lo lắng, chúng con là song sinh, trước kia đã mơ giống nhau rất nhiều lần, có lẽ lần này em ấy cũng mơ thấy." Tiểu Thất an ủi nói, nghĩ rồi lại bổ sung một câu, "Chờ con xác định tình hình bên ngoài một chút, nếu có thể, con sẽ đi tìm em ấy."

"Cũng chỉ có thể như vậy." Mai Linh tuy rằng lo lắng cho con trai nhỏ, nhưng cũng không muốn để con trai lớn mạo hiểm, kế hoạch bây giờ là xem xét tình hình bên ngoài, sau đó mới quyết định.

Trong lòng Âu Lương lộp bộp một chút, nghe lời nhắc nhở, hắn mới nhớ tới Khúc Lưu Thương đúng thật cũng từng mơ thấy, thậm chí còn không thông báo cho hai vợ chồng họ Khúc, không, không đúng, nhất định Lưu Thương đã an bài hắn tới nơi này, cũng biết hai vợ chồng họ Khúc sẽ tới, cho nên mới không nói, nhưng vì sao bản thân cậu ấy lại không tới đây?

Mọi người mang theo nghi ngờ và bất an ra khỏi tòa nhà xây dở, buổi sáng tám giờ, đám súc vật cũng đồng loạt ra khỏi cửa bắt đầu vui chơi trong khu phố.

Lúc Tiểu Thất vừa xuống lầu đã thấy được mảnh ruộng của mình phủ toàn màu xanh, bình ngưng lộ dùng cũng rất tốt, nước sau khi pha loãng tưới lên đồ ăn giúp nó lớn lên rất nhanh!

"Chúng nó phát triển nhanh quá đi!" Thứ Mai Linh nói không phải mảnh ruộng của Tiểu Thất, mà là nói về những thực vật gần khu phố, cỏ dại trong một đêm đã cao quá eo, cây nhỏ vốn suy dinh dưỡng đã cao đến ba tầng lầu trong nháy mắt, xanh um tươi tốt tạo ra bóng mát rộng lớn, nhìn những thực vật quen thuộc nhưng lại trở nên có hơi khác lạ khiến người ta càng thêm choáng ngợp.

So với những thực vật đã thay đổi rất nhiều này, mảnh ruộng của Tiểu Thất thì ngược lại không quá nổi bậc.

"Con ngỗng này bị sao vậy?"

"Con vịt có phải cũng không ổn lắm đúng không?"

"Con heo này! Con heo này ! Vì sao con heo sắp đuổi kịp voi rồi!"

"......"

Trừ bỏ thực vật biến dị khắp nơi, trong đám vật nuôi cũng có một ít động vật biến dị, biến dị rõ ràng nhất chính là kích thước cơ thể tăng lên, đương nhiên, cũng có thu nhỏ lại, hoặc là thức tỉnh sức mạnh khác, nhưng đa số vẫn bình thường không có phát sinh thêm bất cứ thay đổi nào.

Do bị sốc hết lần này đến lần khác, ba người đồng thời im lặng, nếu không phải khi véo rất đau, bọn họ có lẽ đã cho rằng mình đang mơ. Nhưng mà tiếp đó, một loạt hành động của Khúc Thanh Thủy nhanh chóng làm bọn họ ý thức được bản thân đã sốc quá sớm.

Chỉ thấy cậu rất vừa lòng đi đến bên cạnh con ngỗng lớn rất cao hiện giờ đang duỗi thẳng cái cổ dài hai mét, sau đó sờ sờ ngỗng lớn, xoay người một cái rồi ngồi lên.

"Tầm nhìn không tồi." Giọng nói bình tĩnh như thường vang lên, làm ba người khác đặc biệt lo lắng.

"Tiểu Thanh, con ngỗng này có an toàn không? Hay con xuống dưới trước đi?" Mai Linh có chút lo lắng cho đứa con trai không có tế bào vận động của mình, sợ ngỗng lớn đột nhiên tấn công bất ngờ.

"Ngỗng đúng là có chút hung dữ, ba mẹ hai người ngồi heo đi, con heo kia có thể ngồi được hai người." Khúc Thanh Thủy chỉ chỉ con heo to như voi đang ủi đất, sau đó nhìn quanh một vòng, lại chỉ chỉ một con sơn dương trắng cũng lớn lên rất nhiều, "Âu Lương, cậu ngồi con kia đi, đúng rồi, hôm nay cậu còn phải đi đúng không?"

Nhìn con sơn dương nhận được mệnh lệnh đi về phía mình, Âu Lương toát mồ hôi, "Không đi nữa!"

Trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, ba người lần lượt ngồi lên thú cưỡi của mình, sau đó trong tiếng hét chói tai ngắn ngủi chạy ra cửa.

Động vật biến dị không chỉ thay đổi kích thước, tốc độ cũng rất nhanh, nhưng sau khi đã thích ứng dược, vậy mà Mai Linh còn thấy có cảm giác như đang ngồi siêu xe, tiếng thét chói tai tự nhiên cũng biến mất.

Ngược lại là Âu Lương, cả người như muốn hôn mê, bởi vì hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, tốc độ của sơn dương biến dị đúng là rất nhanh, nhưng nó lại nhảy để di chuyển!

Nếu so sánh, thoải mái nhất có vẻ là cưỡi ngỗng lớn, lông xù xù, mềm như bông, còn có cái cổ thật dài để bám. Thậm chí đôi khi còn có thể bay ở độ cao thấp, quả thật là chiến đấu cơ trong giới ngỗng, Âu Lương không khỏi nghen tị, suy tư khi nào bản thân mới có thể cưỡi ngỗng lớn.

Bốn người một đường chạy như bay, nhanh chóng rời khỏi khu tòa nhà xây dở, tiến vào đoạn đường đã từng rất phồn hoa, thì mới ý thức được tình hình bên ngoài nghiêm trọng bao nhiêu. Quốc lộ về cơ bản đã mất khả năng lưu thông, những chiếc xe tắc nghẽn không ngừng, còn có rễ cây lớn mọc lan tràn, cùng với những thú săn mồi đáng sợ.

Chỉ một đêm ngắn ngũn, những động thực vật biến dị đó tựa hồ đã phát hiện, canh giữ trên quốc lộ là có thể nhẹ nhàng thu hoạch được đồ ăn cuồn cuộn không dứt, hơn nữa khả năng tấn công của đồ ăn rất thấp, nhưng năng lượng lại rất cao, quả thực quá thoải mái.

"Kìa có người!" Âu Lương vất vả lắm mới phát hiện bóng dáng của những người khác nên nhắc nhở.

Theo hướng mà Âu Lương chỉ, đúng thật loáng thoáng có thể thấy được vài người, bốn người đương nhiên là đi về hướng đó, nhưng khi đến cũng đủ gần, Tiểu Thất ở phía trước đột nhiên dừng lại, ngỗng lớn tràn ngập uy hiếp mà kêu hai tiếng.

Bốn người nhìn lại, phát hiện nơi đó nào có người, rõ ràng là xác sống đang ăn thịt đồng loại của họ, chúng nó không có mục tiêu gì chỉ lảo đảo lắc lư, hành động chậm chạp, nhưng khi cảm nhận được người sống, lập tức liền xông lên. Nhưng dưới tiếng kêu tràn ngập uy hiếp của ngỗng lớn thì chúng lại ngừng lại, cứ như đang chần chờ.

"Ôi trời ơi! Ôi trời ơi!" Cho dù không thích xem phim kinh dị, nhưng ít nhiều cũng có nghe qua danh tiếng của xác sống, nhưng hiện giờ tận mắt nhìn thấy, Mai Linh vẫn cảm thấy không thể nào chấp nhận được, cả thế giới quan như đang trong chu kỳ không ngừng sụp đổ vad tái tổ chức lại.

Sau khi đám xác sống nhe răng ra, từ trong kẽ răng còn có thể thấy được máu thịt, chỉ số thông minh của chúng nó không cao, cuối cùng vẫn là do bị bản năng khống chế, chạy thẳng về phía bốn người.

Mai Linh vừa muốn thét chói tai, ngỗng lớn đã dẫn theo hai anh em heo nhanh chóng thoát đi, tốc đọ chạy của xác sống so với nhân loại bình thường cũng không khác mấy, hiển nhiên đuổi không kịp động vật biến dị, cho nên bốn người rất nhanh đã thoát khỏi cuộc rượt đuổi.

Nhưng càng đi về phía trước, gặp được càng nhiều xác sống, thậm chí còn có lũ xác sống dày đặc ẩn nấp trong bóng tối, ánh mặt trời làm chúng khó chịu, nhưng lại không gây hại cho chúng nó, nếu tùy tiện tới gần, đương nhiên sẽ bị tấn công.

Có lẽ do vừa xảy ra tai nạn, đa phần mọi người đều trốn ở trong nhà không ra khỏi cửa, cho dù có ngẫu nhiên đi ra ngoài, từ xa nhìn thấy ba con quái vật khổng lồ cũng sẽ tránh đi, hiển nhiên bọn họ không thể lý giải vì sao heo ngỗng và dê vì lại hành động cùng nhau.

Cuối cùng, bốn người dừng lại ở chỗ cách tòa nhà xây dở khoảng 7 km, bởi vì con đường phía trước có đầy mạng nhện, mạng nhện bao trùm một biển thi thể, cho thấy nơi này có một con nhện biến dị cực kỳ nguy hiểm đang ẩn náo.

Khi bọn họ quay người lại, đã gặp được người bình thường đầu tiên không chạy trốn, đó là một người đeo mắt kính có bộ dạng trong như sinh viên, anh ta đang đi dọc theo đường phố với vẻ mặt đầy khó hiểu, đột nhiên cảm giác được mặt đất phía dưới đang rung chuyển, lúc quay đầu nhìn lại thiếu chút nữa là chết ngay tại chỗ.

Mà vừa lúc Tiểu Thất và mấy người đi theo phía sau bị xác sống đuổi bắt, dưới sự chỉ huy của Tiểu Thất, ngỗng lớn há mồm ngậm lấy  cổ áo của người nọ, sau đó lắc lư rồi bắt đầu chạy như bay.

Người đó bị choáng váng đến mức không còn tỉnh táo, vừa dừng lại liền chạy ngay sang bên cạnh để nôn.

Tiểu Thất thấy thế cảm khái, 【 Xem dọa người ta sợ tới mức nào kìa, xác sống quả nhiên quá xấu. 】

6362, 【 Cạch cạch cạch...... Là do...... Cạch cạch cạch......】

Tiểu Thập hừ một tiếng, 【 Anh ta bị choáng váng đúng không, anh chàng này sao lại lắc lư ở trên phố một mình vậy? 】

Rời khỏi khu phố phồn hoa, lũ xác sống đã sớm bị ném ở phía sau, bốn người cũng ngừng lại.

"Cậu bé, sao cháu lại ở bên một mình ngoài vậy?" Mai Linh hiển nhiên cũng có nghi vấn tương tự, nên chủ động mở miệng hỏi.

Chờ người nọ nôn xong rồi, giơ tay đỡ đỡ mắt kính, "Cháu ra ngoài đi làm ạ."

Mai Linh "......"

"Đi làm? Anh không thấy được tình hình bên ngoài sao? Cái gì anh cũng không biết sao?" Âu Lương rất kinh ngạc, đây là tinh thần gì vậy, đến tận thế rồi cố chấp mà đi làm!

"Tôi không biết mà, sáng sớm ra cửa phát hiện trạm xe buýt không biết bị đã bị ai xô đổ, rồi tôi định đi bộ, sau đó thấy mọi thứ trên đường hỗn loạn hết, tôi cứnghĩ ta có phải mình bỏ lỡ một trận động đất hoặc cuồng phong gì hay không?" Thanh niên mắt cũng lộ ra biểu cảm hoang mang tột độ.

"Vậy số anh cũng may lắm đó." Âu Lương không thể không cảm thán vận may của người đàn ông này, cảm thán xong, lại giải thích cho người một chút chuyện tối hôm qua, còn về tình huống trước mắt, đến hắn còn đang mơ hồ.

Thanh niên mắt kính nghe xong trầm mặc thật lâu, "Tôi luôn ngủ rất sâu, cái gì cũng không nghe được, vậy sau này làm gì bây giờ?"

Không có ai trả lời, bởi vì ai cũng không biết về sau nên làm gì cả. Chỉ sau một đêm, về sau họ đã không còn quyền làm chủ.

"Cứ sống sót trước đã." Giọng nói bình tĩnh của Khúc Thanh Thủy vang lên. Hiện giờ bên ngoài đúng là đang bắt đầu hỗn loạn, động thực vật cũng đang vội vàng thích nghi, quá mấy ngày nữa, chúng nó sẽ thói quen với cuộc sống như vậy, mà nhân loại, có lẽ chỉ vừa mới lấy hết can đảm, hoặc là bị ép đến bất đắc dĩ bước ra khỏi cửa nhà.

Mọi người nghe xong tinh thần liền phấn chấn lên, đúng vậy, cứ sống sót trước đi.

"Quốc lộ hiển nhiên là không đi được, trừ phi ngày nào đó bắt được thiên nga biến dị, bằng không sợ là không thể đi tìm người." Tiểu Thất tính toán tình hình giao thông một chút, cảm thấy nhiệm vụ tìm kiếm Khúc Lưu Thương phải tạm thời gác lại, nhưng như vậy thật tốt quá, ốc muốn yên tâm trồng rau.

Nghe được Khúc Thanh Thủy nói như vậy, bốn người khác đều có chút câm nín, cái gì gọi là bắt thêm thiên nga, ngỗng lớn đã không đủ để thỏa mãn cậu sao?

Ngỗng lớn tựa hồ cũng cảm nhận được nguy cơ thất nghiệp của bản thân, xoay đầu về phía Tiểu Thất kêu hai tiếng, Tiểu Thất giơ tay vỗ vỗ đầu ngỗng lớn, "Không, mày có biến dị thêm như thế nào cũng không thể biến thành thiên nga, nhunge nếu sau này mày nỗ lực, có lẽ có thể tìm một cô vợ thiên nga."

Âu Lương vừa cảm hoang đường, nhưng không hiểu sao đồng thời lại cảm thấy có lẽ có thể làm được, trong lòng hắn lại một lần cảm thấy đáng tiếc cho Khúc Lưu Thương vì không tới nơi này, rốt cuộc trước kia hắn không dám tưởng tượng sẽ cưỡi một con sơn dương để chơi parkour giữa lũ xác sống, thậm chí đối với tương lai không thấy rõ, hình như cũng ít đi vài phần sợ hãi, mà đây đều là nhờ Khúc Thanh Thủy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.