Chương trước
Chương sau
Tiểu Thất bị mất một chậu cải thìa bắt đầu dạy dỗ ma bẹp đầu về công việc gieo trồng, độ dày của đất phải chính xác đến từng mm, tưới nước phải chính xác đến từng ml, mấy ngày liền đều phải chính xác đến từng giây, yêu cầu hà khắc làm ma lưỡi dài nhìn thôi đã thấy sợ, chỉ có thể vừa treo người trên đèn chơi đánh đu, vừa cảm khái làm chuyển phát nhanh cũng không có gì không tốt.

Với tinh thần chuyên nghiệp muốn nghiêm túc làm việc trong hai trăm năm, ma bẹp đầu lấy thái độ thi đấu Olympic Toán năm đó ra, thậm chí còn yêu cầu Tiểu Thất cho nhóc một bộ thước đo và cốc đong. Công việc dạy học tiến triển thuận lợi phi thường, Tiểu Thất rất vừa lòng, lập tức giao công việc tưới nước cho ma bẹp đầu.

【 Chậu cải thìa kia có chỗ nào đặc biệt sao? 】 Thấy ký chủ nhớ mãi không quên chuyện cải thìa, 5000 tò mò dò hỏi.

【 Đương nhiên là có, chậu cải thìa kia ăn đặc biệt ngon! 】 Rốt cuộc thứ kia là do ốc sên dùng linh lực giục sinh ra.

5000 duy trì trầm mặc, sáng suốt không tiếp tục dò hỏi vì sao muốn đưa một chậu cải thìa ăn đặc biệt ngoncho đôi vợ chồng kia, bởi vì hiển nhiên, nó sẽ không nhận được một đáp án hợp lý.

Tiểu Thất bên này bận việc dạy học, Thư Liên và Lâm Mộ Vân bên kia cũng bận về việc lập kế hoạch mới, Thư Liên cũng không tiếp tục tranh luận vấn đề là gặp ma hay gặp ác mộng với Lâm Mộ Vân nữa, hai người đã nhất trí không thể để Trần Dương Hi tiếp tục như vậy nữa, bản thân Trần Dương Hi kia danh tiếng không lớn không nhỏ cũng đã rất khó giải quyết, nếu sự việc đôi vợ chồng nhà nghiên cứu khoa học kia được báo mộng tiếp tục phát triển, Trần Dương Hi sẽ trở nên càng ngày càng khó xử lý.

"Mộ Vân, thật ra em có một ý tưởng." Nhìn Lâm Mộ Vân cau mày, Thư Liên chủ động mở miệng. "Vừa lúc em biết một đôi vợ chồng, cũng có đứa con mất tích, đã tìm 5 năm, nếu Trần Dương Hi thật sự có năng lực báo mộng tìm người, chúng ta đây cũng coi như giúp đôi vợ chồng kia."

Lâm Mộ Vân không nói gì, trước đây hắn tuy rằng ngoài miệng nói không tin ma quỷ thần thánh, nhưng việc này lại không thể giải thích hợp lý, nếu Trần Dương Hi thật sự có loại năng lực này, một khi lại lần nữa thành công, danh tiếng của cậu ta sẽ càng ngày càng cao.

"Mộ Vân, em biết anh đang băn khoăn cái gì, nhưng nếu muốn một người ngã xuống đáy cốc, đầu tiên phải để người đó bay đủ cao, lúc này đây Trần Dương Hi vừa khéo lại giải quyết được, như vậy lần sau, lần sau nữa? Chỉ cần có một lần thất bại, là bắt đầu té." Thư Liên có chút bất mãn nhưng vẫn tận tình khuyên bảo Lâm Mộ Vân, trước kia cảm thấy người đàn ông này suy nghĩ chu toàn, hành động cẩn thận trưởng thành, nhưng hiện tại xem ra, ít nhiều cũng có chút yếu đuối, dường như ngoại trừ khiến mình chờ đợi, mấy cái khác gì cũng không làm, ngay cả đề nghị kết hôn với Trần Dương ban đầu cũng là cô đưa ra.

"Có gì nguy hiểm hay không?" Lâm Mộ Vân có chút chần chờ, hắn thích bố trí mọi chuyện đều an toàn rồi mới hành động, loại biến cố đột nhiên này làm hắn có cảm giác mất khống chế, "Nếu hành động, ít nhất chúng ta nên nghĩ vạn nhất lần này Trần Dương Hi thành công, bước tiếp theo chúng ta sẽ làm cái gì bây giờ."

"Yên tâm, em đã có tính toán, anh phải tin tưởng em, em sẽ không lấy tương lai của hai chúng ta ra nói giỡn."

Cuối cùng, Lâm Mộ Vân bị Thư Liên thuyết phục, hai người rất nhanh đã hành động, Thư Liên cung cấp tin tức cho đôi vợ chồng kia, sau đó Lâm Mộ Vân an bài người liên lạc, cũng tiết lộ người báo mộng cho đôi vợ chồng họ Cao chính là Trần Dương Hi. Đương nhiên, còn muốn liên hệ với truyền thông, nếu Trần Dương Hi thất bại, lập tức lan truyền tin tức ra ngoài.

Cho nên lúc Tiểu Thất trải qua hai ngày yên bình hiếm có, trên mạng đột nhiên có manh mối về thân phận chủ nhân của chậu cải thìa, chỉ hướng về phía một vị hoạ sĩ truyện tranh.

Vì thế giữa trưa cùng ngày, cùng với tiếng bước chân ồn ào, một đám người nhanh chóng tiến vào biệt thự, đằng trước chính là một đôi vợ chồng trung niên, phía sau còn có mấy người giơ camera hoặc là di động.

Ánh mắt của đôi vợ chồng kia quét một vòng quanh phòng, sau đó thẳng tắp mà vọt tới trước mặt Tiểu Thất, bụp một cái dứt khoát quỳ xuống một cách lưu loát, vừa quỳ vừa hô, "Ngài Trần! Cầu xin ngài, cứu đứa nhóc đáng thương nhà tôi đi, ngài muốn cái gì, cứ việc mở miệng, chỉ cần hai vợ chồng chúng tôi có, đại tiên ngài cứ việc lấy!"

Tiểu Thất vẻ mặt khó hiểu, nhưng miệng vẫn duy trì động tác nhai cải thìa nhanh chóng.

Thấy Tiểu Thất thờ ơ, vợ chồng hai người nhìn nhau, rồi bắt đầu điên cuồng dập đầu, âm thanh thịch thịch thịch nghe là biết dùng lực rất lớn. Thư Liên bên cạnh thấy thế vội vàng đứng dậy, đi qua với suy nghĩ muốn đỡ người lại không thành công, chỉ có thể dò hỏi, "Hai vị đây là muốn làm gì? Hãy đứng dậy đã rồi nói chuyện."

"Tôi không đứng đâu, đại tiên nếu không đáp ứng giúp tôi tìm con gái nhà tôi, tôi sẽ không đứng dậy." Người nói chuyện sau khi quỳ trên mặt đất là người đàn bà, người đàn ông không nói lời nào, động tác dập đầu không ngừng lại.

Hiển nhiên, mặc kệ Trần Dương Hi có thể báo mộng hay không, Thư Liên đều muốn tuyên truyền cậu ta thành đại tiên, mà hành động của đôi vợ chồng này, cũng đã được cô đoán trước. Đôi vợ chồng này là có tiếng khó chơi, nếu Trần Dương Hi thất bại, cô không cần nàng làm gì, người đàn bà quỳ trên mặt đất có thể xé nát cậu ta.

Tiểu Thất nhai xong cải thìa, lúc này mới đứng lên, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắng giọng, bày ra một tư thế uy nghiêm, dùng âm điệu tràn ngập khí cao giọng hô, "Hai người các hạ là ai, có gì oan khuất, nhanh nói ra."

Trong chốc lát, biệt thự ồn ào trở nên yên tĩnh không tiếng động, ngay cả đôi vợ chồng kia cũng đã quên cả khóc và dập đầu, ngây ngốc nhìn Trần Dương Hi.

Một lát sau, hai vợ chồng quỳ trên mặt đất nhìn nhau, đều thấy được sự nghi vấn trong mắt đối phương: Người này sợ là bị bệnh tâm thần rồi! Không chỉ hai vợ chồng, mọi người trong biệt thự cơ hồ đều có nghi vấn như vậy.

Thư Liên vốn tưởng rằng mình đã chuẩn bị đủ, sẵn sàng ứng phó mọi tình huống khẩn cấp để bảo đảm mọi chuyện tiến hành thuận lợi, "......" Cô không nên xem Trần Dương Hi là một người bình thường! Cũng may là cuối cùng cô vẫn nhanh chóng phản ứng lại, mặt dày giải thích, "Cậu Trần chúng tôi ngày thường thích nói giỡn, rốt cuộc thì người có bản lĩnh dù nhiều hay ít đều sẽ có chút kì quái."

Mọi người ở đây đều lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, đôi vợ chồng kia thấy thế cũng bắt đầu nhanh chóng nói hết mọi chuyện, hai người nói xong, yên tĩnh chờ Trần Dương Hi phản ứng, nhưng đợi một lát, đại tiên trước mặt lại chỉ là mở miệng nói, "Hai người lặp lại lần nữa."

Vợ chồng hai người tuy cảm thấy không thể hiểu được, nhưng vẫn là nơi kể lại chuyện về đứa con mất tích thêm lần nữa.

Nhưng mà lúc này đây, câu chờ được vận là một câu như cũ, "Hai người lặp lại lần nữa."

Vợ chồng hai người thoáng chần chờ, lại lần nữa kể thêm một lần.

Tiểu Thất sau khi nghe xong tiếp tục cười ôn hòa, "Hai người lặp lại lần nữa."

Một khắc kia, ánh mắt của vợ chồng hai người và cả những người khác trong biệt thự đồng loạt chuyển hướng về phía Thư Liên, trong mắt đầy sự hoài nghi, người này cuối cùng là kì quái hay là bệnh tâm thần, cô hãy giải thích rõ ràng.

Thư Liên đổ đầy mồ hôi lạnh, cô hoàn toàn không rõ Trần Dương Hi đang làm cái gì, sao nói phát điên là phát điên, một chút dấu hiệu cũng không có, khiến cô không biết nên ứng phó như thế nào. Nhưng nghĩ lại thì, hiện tại không ít người đang phát sóng trực tiếp, cảnh tượng Trần Dương Hi phát điên cũng được lan truyền ra ngoài, như thế tránh được không ít chuyện.

Trên thực tế, ban đầu khán giả xem phát sóng trực tiếp cũng đúng như Thư Liên dự đều hoài nghi Trần Dương Hi có phải tinh thần xảy ra vấn đề rồi hay không. Nhưng khi xem, bọn họ liền ý thức được chỗ sai.

Ở ngoài màn hình, bọn họ cảm nhận được càng rõ ràng, đôi vợ chồng kia đã trần thuật việc đứa con mất tích tận ba lần, nhưng cẩn thận nhớ lại, sẽ phát hiện ba lần trần thuật này thật sự là quá giống, thậm chí có thể nói giống nhau như đúc, tựa như đã sớm chuẩn bị tốt.

"Có vị cao nhân nào cắt nối biên tập ba đoạn thuật lại kia một chút được được hay không, tôi cứ cảm thấy chỗ nào kì kì."

"Lầu trên, không phải một mình bạn đâu, lúc đầu thì không thấy, nhưng nghe liên tục ba lần, không thể nói giống nhau như đúc, chỉ có thể nói một chữ cũng không khác!"

"Đã cắt nối biên tập để đối chiếu, ở khu video."

"Ôi vãi, đã trở lại sau khi xem xong đoạn đối chiếu, đừng nói một chữ, ngay cả ngữ điệu khi nói đều giống nhau như đúc!"

"Đây là do trí nhớ quá tốt à!"

"Sao cứ cảm giác đôi vợ chồng này có chút vấn đề!"

"Tôi chỉ quan tâm cô gái ở trong biệt thự là ai? Là cô bạn thân lúc trước cùng đến bệnh viện kiểm tra sao?"

"Dương Dương à, anh phải cẩn thận một chút nha, phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân!"

"Là tôi gặp ảo giác sao? Trần Dương Hi giống như vừa nhìn thấy mặt cũng đã biết có là vấn đề."

"Vừa mới hỏi đứa bạn học ngành luật, cậu ấy nói loại này chỉ là suy đoán và hoài nghi, không tính là chứng cứ, còn nói tôi nhìn người quá chủ quan, phán đoán của bản thân có vấn đề."

Biệt thự, đôi vợ chồng kia dưới ánh mắt cổ vũ của Thư Liên cuối cùng vẫn thuật lại mọi chuyện một lần nữa, lúc nói xong, người đàn bà quỳ quỳ trên mặt đất bắt đầu vội vàng khẩn cầu, "Cầu xin ngài mà Trần đại tiên, chỉ cần có thể cho tôi gặp con gái của tôi một lần thôi, ngài muốn cái gì tôi đều có thể cho ngài!"

"Thật sao?" Đôi mắt Tiểu Thất sáng lấp lánh, dáng vẻ cảm thấy rất hứng thú.

Người đàn bà liên tục gật đầu, "Thật mà, chỉ cần vợ chồng chúng tôi có, đại tiên ngài cứ việc mở miệng!"

Tiểu Thất ngoan ngoãn gật đầu, "Tốt, tôi muốn 30 vạn, một tay giao tiền một tay giao người! Chốt giá!"

Mọi người lại lần nữa há hốc mồm, "......" Đây là đại tiên hay là bắt cóc vậy? Sao dùng từ kỳ quái như vậy!

Hai vợ chồng cũng là vẻ mặt sững sờ, đại khái là lần đầu tiên đụng phải một đại tiên trắng trợn như thế. Một lát sau người đàn bà mới mở miệng, "Đại tiên, chúng tôi đều là người ở thôn ra ngoài làm công, nào có 30 vạn? Ngài có thể giơ cao đánh khẽ trước giúp giúp chúng tôi không? Sau này chúng tôi nhất định sẽ trả!"

"Không có tiền?" Trần Dương Hi cau mày, "Không có khả năng! Con gái hai người nói tiền quyên góp 5 năm nay hai người nhận được khẳng định không dưới 30 vạn."

Nháy mắt lời van xin của người đàn bà nghẹn trong cổ họng, bà nhìn về phía Trần Dương Hi bằng ánh mắt mắt hoảng sợ. Nhưng chỉ trong nháy mắt, bà đã điều chỉnh lại một lần nữa, "Đại tiên ngài nói cái gì vậy? Con gái chúng tôi đã mất tích 5 năm rồi, ngài nói như vậy, không phải là đâm dao vào ngực vợ chồng tôi sao? Văn Văn đáng thương của mẹ, là tại ba mẹ không có bản lĩnh, khiến con chịu khổ......"

Người đàn bà khóc lóc thảm thiết, tựa hồ cũng không ôm hy vọng gì đối với đại tiên trước mặt, thậm chí tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn, không muốn cho những người khác cơ hội xen vào.

Mọi người vây xem trận thảm kịch này, không biết nên chửi Trần Dương Hi chặt chém, hay là nên suy nghĩ lời vừa nãy Trần Dương Hi nói là thật hay giả.

Thư Liên thấy tình cảnh nhự vậy, vội vàng trấn an người đàn bà đang khóc thút thít, hơn nữa chuyển hướng sang Trần Dương Hi cầu xin, "Cậu Trần, cậu thật sự không thể giúp bọn họ sao?"

Trần Dương Hi vẻ mặt vô tội, "Tôi đang giúp bọn họ mà, tôi đòi nợ, so với để ma đòi nợ còn tốt hơn đó, nhưng mà nếu bọn họ muốn để cho ma đòi nợ, thì tôi đành mặc kệ, ay, tâm hồn của ốc sên đúng là quá ấm áp, đúng là vẫn cần một cần một cọng cải thìa ướp lạnh để bình tĩnh lại."

Nói xong câu này, đôi vợ chồng và cả Thư Liên đồng loạt trầm mặc, lời Trần Dương Hi kia vừa nói là có ý gì? Cái gì gọi là ma đòi nợ?

Không biết có phải do chịu ảnh hưởng bởi lời nói của Trần Dương Hi hay không, đôi vợ chồng đồng loạt rùng mình một cái, hai người cũng không dây dưa nữa, sau khi từ biệt đơn giản liền nhanh chóng rời đi.

Quả nhiên là tới cũng vội vàng đi cũng vội vàng, Thư Liên ở lại trong mớ hỗn độn, cô vì ngày hôm nay mà đã chuẩn bị lâu như vậy, thế nhưng mọi chuyện cứ kết thúc như thế?

Nhưng hiển nhiên, dân mạng vạn năng không kết thúc như vậy, bọn họ điều tra tin tức về đôi vợ chồng kia, phát hiện đúng như lời Trần Dương Hi nói, trong suốt 5 năm, bọn họ dựa vào tìm hình tượng ba mẹ đáng thương tìm kiếm con gái đã xin quyên góp khắp nơi, thậm chí còn có một tài khoản chuyên nhận tiền quyên góp, trong thời gian 5 năm, tiền chảy vào tài khoản được công bố đã hơn 30 vạn. Đương nhiên, nền tảng quyên cũng đồng thời công bố khoản tiền được dùng cho việc gì, ngoại trừ dùng để tìm người, còn được hai vợ chồng tặng cho các cặp ba mẹ khác có tình huống tương tự, nhưng mấy việc đó cũng chỉ là một câu nói, không có thông tin kỹ càng tỉ mỉ.

Dân mạng vạn năng cũng không thể trong khoảng thời gian ngắn truy được khoản tiền kia thật ra là dùng cho việc gì, hạt giống hoài nghi cũng đã nảy mầm trong lòng mọi người.

Nhưng việc khiến mọi người trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, chuyện này tra ra được manh mối sớm hơn trong tưởng tượng, bởi vì không quá mấy ngày, đôi vợ chồng kia vào một buổi đêm duỗi tay không thấy ngón chân, điên điên khùng khùng mà chạy đến đồn công an gần đó, nói có ms muốn giết bọn họ.

Hai người hiển nhiên là đang sợ hãi, một hồi bọn họ nói không phải cố ý, một hồi bọn họ còn nói phải nuôi em trai của Văn Văn đệ, cũng là bị do bất đắc dĩ.

Cảnh sát tuy rằng không hiểu ra sao, nhưng bởi chức trách nơi họ vẫn phái cảnh sát đến nơi hai vợ chồng cư trú để kiểm tra, lúc cảnh sát tới thôn, lại phát hiện người trong thôn hoang mang bối rối mà gọi cứu hoả, nơi cháy đúng là ngôi nhà của đôi vợ chồng.

Lửa thế không lớn, thậm chí xe cứu hỏa còn chưa đến đã bị dập tắt, nhưng trùng hợp thì đúng là trùng hợp, căn phòng bị cháy có một cái rương gỗ, mà phần rương gỗ còn lại không bị cháy kia vậy mà lại là từng cọc cọc tiền lớn. Nhưng số tiền kia đa phần chỉ còn một góc, phục hồi lại như cũ là không có khả năng!

Cảnh sát tính toán lượng tiền mặt một chút, phát hiện chuyện này không đúng lắm, dù thế nào cũng có đến 30 vạn, một đôi vợ chồng cả ngày không làm việc, chỉ đi khắp nơi tìm con, làm sao lại có một số tiền lớn như vậy.

Ý thức được vấn đề nên cảnh sát lập tức báo cáo tình huống, nhưng lúc anh bước ra ngoài sân, ống quần lại phảng phất như bị thứ gì câu lấy, cúi đầu thì thấy, đó là một cánh tay nhô ra từ trong đất!

Thôn dân chung quanh không ít người cũng thấy được cảnh này, tức khắc sợ tới mức chạy tứ tán, cùng với tiếng thét chói tai, một truyền mười mười truyền trăm, cái sân không lớn này đã bị vây chặt kín.

Trong thôn có một ít người trẻ tuổi hỏi thăm rõ ràng tình huống, sau khi cảm thán, đột nhiên ý thức được, việc này hình như trước đó không lâu người đó vừa mới nghe qua! Vội vàng móc di động ra xác nhận, sau đó kinh hãi phát hiện, chuyện này mẹ nó không phải vừa lúc đúng như lời Trần đại tiên nói sao! 30 vạn tiền mặt! Ma đòi nợ! Ban ngày ban mặt, người cầm di động lại cảm nhận được một luồng khí lạnh!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.