Mấy người đi lên ỷ vào người đông thế mạnh vây quanh, sau đó bọn họ kinh hãi phát hiện, rõ ràng là gậy bóng chày nện lên nắm đấm của Lục Úy Lam, kết quả gậy bóng chày gãy đôi, nắm đấm lại không có chuyện gì. Ngay sau đó, bọn họ liền cảm nhận được sức mạnh của nắm đấm kia, tức khắc mặt đều biến dạng, trong nháy mắt, bọn họ cảm nhận được cái gì gọi là nấm đấm to như bao cát.
Trong lúc hỗn loạn, một luồn sáng kim loại lóe lên, Tiểu Thất theo bản năng cảnh giác, nhưng vẫn là chậm một chút, một con dao sượt qua cổ của cậu, ở trên cổ lưu lại một vệt máu.
Người nọ thấy không thành công, lập tức lại vung dao thêm một nhát, Tiểu Thất trực tiếp dùng một chân đá người bay đi, người nọ kêu lên một tiếng cũng không xa lắm đã dừng lại, nhưng bò dậy liền chạy.
Tiểu Thất bị bảy người còn lại vây khốn, nhất thời cũng không bắt được người.
Hỗn chiến cũng không lâu lắm đã có tiếng còi cảnh sát thanh truyền tới, khi các vị cảnh sát vội vã tới chuẩn bị cứu Lục Úy Lam bị đánh đập, lại nhìn thấy Lục Úy Lam xách theo gậy bóng chày đi tới đi lui, vừa đi vừa dò hỏi một cách hung dữ, "Nói! Tên chạy trốn kia tên là gì?"
Bảy thanh niên với mặt mũi bầm dập đồng loạt quỳ trên mặt đất, nhìn cảnh sát đã đến, lập tức gấp không chờ nổi mà nhào lên tới mong được áp giải.
Các vị cảnh sát, "......" Lần đầu tiên gặp người chịu phối hợp làm việc như thế.
Cuối cùng, tính cả Tiểu Thất va bảy cậu thanh niên bị cùng mang về cục cảnh sát, sau khi Tiểu Thất giải thích tình hình, cảnh sát cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nếu chỉ là đánh nhau ẩu đả còn đỡ, nhưng xem miệng vết thương ở trên cổ của Lục Úy Lam, đây rõ ràng là muốn giết người, hơn nữa người kia xen lẫn trong bảy người này, thế nhưng không có ai nhận ra hắn.
"Ai......" Tiểu Thất thở dài nặng nề.
Cảnh sát bên cạnh thấy thế không khỏi có chút đồng tình với thiếu niên này, "Đừng lo lắng, chúng tôi khẳng định có thể bắt được người kia."
Tiểu Thất ngẩng đầu lên nói nhỏ, "Đã sớm nghe việc nuôi heo cạnh tranh rất áp lực, không nghĩ tới lại lớn như vậy!"
Cảnh sát??? Không phải là bị dọa tới mất trí chứ.
Không đợi tiếp tục an ủi, Túc Minh Ca nhận được điện thoại vội vàng tới đón người, nhìn miệng vết thương ở trên cổ Lục Úy Lam, biểu cảm trên mặt lập tức tối đen.
Tiểu Thất thấy thế vội vàng giải thích, "Em chỉ bị một chút thương, nhưng hắn khẳng định bị gãy mấy cây xương sườn, cũng tại chạy quá nhanh, bằng không em khẳng định có thể đem hắn bắt về làm phân bón!" Tiểu Thất đối với người muốn giết mình kia cũng có chút ít tức giận, trong suy nghĩ của cậu, người tới giết mình, tất nhiên cũng phải chuẩn bị sẵn sàng để bị mình giết chết, con người có qua có lại, nói chuyện bằng thực lực.
Một cậu thanh niên cách đó không xa "......" Lời nói hung tàn như vậy, vì sao có thể sử dụng giọng nói bình tĩnh như vậy để nói ra?
Túc Minh Ca thở dài, xoa đầu Lục Úy Lam, "Được, bắt được hắn về làm phân bón."
Mọi người "......" Chỉ có thể nói không hổ là anh em sao?
Ghi chép xong, Tiểu Thất liền đi theo Túc Minh Ca trở về chung cư, hai con vẹt ở chung cư hết sức bất mãn, ồn ào muốn ăn bữa khuya, lúc Túc Minh Ca cảm thấy hai con vẹt này có chút ồn ào, Lục Úy Lam lại cực kỳ ngoan ngoãn mà đáp được thôi, sau đó đi lấy thêm đồ ăn cho hai con vẹt.
Túc Minh Ca nhìn Lục Úy Lam bận rộn, trong lúc nhất thời cảm thấy vui mừng, ai nói em trai của anh kiêu ngạo, rõ ràng vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, tính tình còn rất tốt.
Tiểu Thất tính tình rất tốt vừa vui mừng mà nhìn hai con vẹt cắn hạt dưa, vừa nói với Túc Minh Ca, "Anh, ngày mai chúng ta đi mua chút quả óc chó đi."
"Được, sáng mai anh đi mua." Túc Minh Ca nghĩ rằng Lục Úy Lam muốn ăn quả óc chó, miệng đáp ứng.
Túc Minh Ca cứ theo lẽ thường ra cửa mua bữa sáng, mặt khác lại đi tiệm thuốc mua chút đồ xử lý miệng vết thương, lại mua quả óc chó mới về chung cư.
Lúc về nhà, vừa lúc nhìn thấy Lục Úy Lam đang trấn an còn vẹt với một con sóc ở trên đỉnh đầu, con sóc vốn dĩ rất bình tĩnh nhưng sau khi thấy anh đã trốn đi mất.
"A, quả óc chó về rồi!" Ánh mắt của Tiểu Thất sáng lên, bay nhanh lại lấy, "Vẹt đều đói bụng."
Túc Minh Ca định tự mình đem quả óc chó qua??? Mọi chuyện tựa hồ không giống lắm với những gì anh nghĩ. Sau đó ở dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Lục Úy Lam lấy ra hai quả óc chó đưa cho con vẹt, "Bữa sáng của tụi bây."
Hai con vẹt trầm mặc một hồi, sau đó mở miệng, nếm thử vài lần đều thất bại, nghiêng đầu nhìn Lục Úy Lam một hồi, liền bắt đầu kêu trời khóc đất lên án có người muốn vẹt đói chết.
Tiểu Thất nghi hoặc móc ra một quả óc chó, hai tay chỉ nhẹ nhàng nhéo, óc chó theo tiếng mà vỡ. Tụi vẹt đang khóc lóc kể lể đột nhiên im bặt, sau đó đồng loạt lui về phía sau vài bước.
Tiểu Thất vừa lòng không thôi, lại lấy ra hai quả óc chó ném cho vẹt, "Tụi bây ăn đi, không cần khách khí."
Tụi vẹt"......"
Túc Minh Ca "......"
Ăn xong bữa sáng, Túc Minh Ca thay băng gạc cho Lục Úy Lam thêm một lần nữa, phát hiện miệng vết thương xác thật chỉ còn một vết nhợt nhạt, cũng không có băng bó nữa, "Thật sự không cần anh xin nghỉ cho em sao?"
Tiểu Thất quyết đoán lắc đầu, "Em thích cảm giác dạy kẻ khác làm người, anh, về sau chờ em già rồi, không nuôi heo được, em sẽ đi làm giáo viên."
Túc Minh Ca cảm thấy sự hiểu biết về cuộc sống của Lục Úy Lam tựa hồ có chút điên khùng, nhưng anh cũng không sửa lại, "Khu du lịch khu bên kia đã khởi công, cuối tuần này chúng ta có thể đi nhìn xem, em có ý tưởng gì có thể nói trước."
"Thật sự? Thật tốt quá, thứ sáu chúng ta đi chọn vào con heo thông minh đi, vào cuối tuần có thể mang qua!"
Túc Minh Ca "...... Được."
Mắt thấy cuộc sống nuôi heo tốt đẹp sắp tới, bước chân đi học của Tiểu Thất đều vui sướng không ít, về phần đối thủ cạnh tranh muốn giết chết mình kia, Tiểu Thất đã lấy ra que cay làm giải treo thưởng, tin tưởng rất nhanh sẽ có kết quả, nhưng tốt nhất là chờ lúc buổi tối anh trai cậu không trở về nhà để giải quyết, sau đó đem về chôn trong đất ban công làm phân bón, dù sao anh trai cũng đồng ý, chỉ là đất ở ban công có hơi thiếu, nếu không trực tiếp chôn ở khu du lịch được không?
May mắn 6362 không biết ký chủ suy nghĩ cái gì, bằng không sợ là sẽ trực tiếp răng va lập cập.
Tiểu Thất vốn tưởng rằng mình sau này vẫn có thể làm tấm gương cho kẻ khác, nhưng ngày hôm sau lại quá gió êm sóng lặng, thậm chí lúc cậu đi ngang qua, có không ít người đều sẽ cố tình né tránh, cái này làm cho Tiểu Thất cảm giác có chút tiếc nuối, ôi còn chưa bắt đầu nghiêm túc, sao lại muốn kết thúc rồi?
Nhưng mà vào tiết cuối của trưa hôm đó, lúc Tiểu Thất nghiêm túc ghi chép, một con quỷ quen mắt khóc như sói gào mà từ cửa sổ bay vào, nói nhìn thấy kẻ giết mình ở gần đó.
Tiểu Thất liếc mắt một cái nhìn tên nhóc ôm đùi mình trong lòng khóc rống lên một tiếng, đây không phải là tên quỷ xui xẻo cung cấp tư liệu chuyện ma lúc sống sao, lên nhằm xe của tên giết người, sau đó nhận ra tên tội phạm giết người, rồi trở thành quỷ. Vì là quỷ quen, Tiểu Thất cảm thấy mình cũng nên giúp chuyện này, hơn nữa không ngại phân nhiều, vì thế trên giấy viết, "Chờ tôi tan học!"
Con quỷ đang ôm đùi thấy thế điên cuồng gật đầu, đây chính là ông chủ đem quỷ trói lại như bóng bay, khẳng định có thể đem tên tội phạm giết người kia ra công lý!
Nhưng mà kế hoạch thường thường không theo kịp biến hóa, còn chưa tới thời gian tan học, Tiểu Thất liền thấy được Túc Minh Ca ở ngoài cửa, hiển nhiên, sau khi trải qua tình huống như ngày hôm qua, Túc Minh Ca rất không yên tâm, đã tới đón cậu tan học.
Vì không cho Túc Minh Ca lo lắng, Tiểu Thất đành phải ngoan ngoãn đi theo trở về chung cư, sau đó dặn dò con quỷ xui xẻo đi theo tội phạm giết người, bản thân tìm được cơ hội là qua ngay.
Kết quả không nghĩ tới đã chờ tới 5 ngày, Túc Minh Ca chẳng những bắt đầu đón cậu tan học, buổi sáng cũng bắt đầu đưa cậu đi học, Tiểu Thất lần đầu tiên cảm nhận được sự không tự do khi làm em trai của loài người. Cuối cùng, vẫn là lúc học thể dục, bằng thành tích chạy nước rút xuất sắc, tìm được cơ hội hoàn thành bài thi trước tiên và tan học.
Tiểu Thất lập tức liên lạc với quỷ xui xẻo, sau khi xác định vị trí trực tiếp trèo tường mà ra, lấy tốc độ cực nhanh đi vào tiểu khu theo lời của quỷ xui xẻo.
Tiểu khu này cách trường học cũng không tính là xa, nhưng niên đại của nó lại lâu, từ bên ngoài nhìn qua cũ nát mười phần. Theo cầu thang lên đến lầu 4, quỷ xui xẻo đang nhìn vào mắt mèo.
Tiểu Thất thấy thế, lặng yên không một tiếng động mà đi qua, sau đó tiến đến bên lỗ tai quỷ xui xẻo hạ giọng dò hỏi, "Vì sao cậu không vào?"
Một tiếng thét chói tai, quỷ xui xẻo trực tiếp bị dọa đến bay xuyên tường, tiến vào phòng. Tiểu Thất gãi gãi đầu, quỷ xui xẻo này chẳng những xui xẻo, lá gan còn có chút nhỏ, thành quỷ rồi nhưng không thể nào thành công.
Chờ một hồi, quỷ xui xẻo lại từ trong cửa bay ra, nó có chút lo lắng nói, "Ông chủ, người nọ đang mài đao, chúng ta không nên chờ chút sao?"
"Chờ cái quỷ, làm nhanh cho xong." Tiểu Thất nói xong liền bắt đầu vén tay áo.
Quỷ xui xẻ nghe xong nói chuyện có chút lắp bắp, "Người kia có sức đặc biệt mạnh, ông chủ cậu có muốn tìm vũ khí hay không?"
Tiểu Thất nghe vậy nhìn quanh một vòng, sau đó cầm lấy củ cải trắng to tướng ở ngoài cửa nhà hàng xóm đối diện.
Quỷ xui xẻo "......"
Hết thảy chuẩn bị ổn thoả, Tiểu Thất cho quỷ xui xẻo một tấm bùa có khả năng trong khoảng thời gian ngắn, làm nó có thể đụng khóa để mở cửa trong vài giây. Quỷ xui xẻo làm một gương mặt tráng sĩ một đi không trở lại, "Ông chủ, tôi còn có một vấn đề cuối cùng."
Tiểu Thất mỉm cười, "Có vấn đề gì?"
"Chính là sau khi bắt được ông chủ tính làm sao?" Trước khi nộp cho cảnh sát ông chủ có thể đánh tên giết người một trận hay không.
"Cái này ha, chôn làm phân bón, hoặc là cho cá ăn." Tiểu Thất bình tĩnh mở miệng, lại lần nữa than thở ban công trong nhà quá nhỏ, đất quá ít, khả năng cao không chôn được phân bón.
Quỷ xui xẻo đang nhìn chằm chằm cửa phòng nghe xong xoay đầu cứng đờ mà nhìn về phía Lục Úy Lam, "Ông ông chủ trò đùa này buồn cười quá."
Tiểu Thất lộ ra một gương mặt tươi cười ngoan ngoãn, "Tôi không nói đùa nha."
Quỷ xui xẻo "......" Mình có phải ôm trúng cái đùi kỳ quái hay không, hiện tại buông tay còn kịp không?
"Đi thôi, tôi chờ cậu nha." Tiểu Thất lộ ra gương mặt tươi cười dịu dàng, nói với xui xẻo quỷ.
Quỷ xui xẻo cơ hồ khóc lóc vào cửa, rất nhanh cạch một tiếng, cửa mở ra từ bên trong, Tiểu Thất tay cầm củ cải trắng đi vào. Người rong phòng tựa hồ mười phần cảnh giác, nghe được động tĩnh liền ra xem, sau đó hai người vừa vặn đụng mặt
Lúc nhìn rõ hung thủ, trong lòng Tiểu Thất chỉ có một ý niệm, lỗ nặng! Que cay kia không biết có ăn được không!
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã bình chọn cho tôi hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng trong khoảng thời gian 2021-11-02 21:30:00~2021-11- 03 21:30:00~ Cảm ơn Thiên thần nhỏ đã tưới cho cây dịch dinh dưỡng:
Lê 20 chai; Poison đáng yêu nhất 1 chai; Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
- --
Lời editor: Đổi tên thế giới nha, trong bản chính tác giả cũng đổi tên rồi, với lại tên trước dài quá tui thấy thích tên này hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]