Lục Úy Lam biến mất hồi lâu, biệt thự vẫn là một mảng tĩnh mịch như cũ. Kỳ thật, ngoại trừ Lục Minh Tư, ba người còn lại đều rất sững sờ, thứ nhất là bọn họ cảm thấy một căn phòng ngủ không phải chuyện gì lớn, thứ hai là hành động phá phòng của Lục Úy Lam không ở trong phạm vi suy nghĩ của bọn họ, hoặc là nói không ở trong phạm vi suy nghĩ của người bình thường
Cuối cùng, vẫn là Lục Minh Tư bảo trước hết để Lục Úy Lam nghĩ thông suốt. Lục Hiếu Chi nghe theo, hôm nay việc phá phòng ngủ là cái kết đã định, mà hành động của Lục Úy Lam hôm nay chính là muốn nói rõ cho Lục Minh Tư, muốn đồ của tôi, có thể, tôi cho anh, nhưng nếu anh tưởng có thể dễ dàng nhận lấy thì không có khả năng, nếu tôi không giữ được vật đó, tất nhiên cũng không có khả năng đưa cho anh thứ nguyên vẹn.
Loại này hành động tùy hứng như trẻ con này làm Lục Minh Tư tức đến bậc cười, nhưng mà không thể không nói, Lục Úy Lam thật sự làm cho người ta một loại cảm giác cực kỳ đâm tay, rốt cuộc trên thế giới này có loại người không cách nào khống chế được, một là loại mạnh hơn người, một loại khác là trẻ con, mà làm như vậy còn có chỗ tốt khác..
"Anh sẽ bảo người tới dọn, hôm nay em ở phòng phụ cho khách trước đi." Lục Hành Chỉ vỗ vỗ bả vai Lục Minh Tư, "Tính cách Úy Lam chính là như vậy, về sau em ở nhà nên bao dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-di-nuoi-heo/3377466/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.