Vợ Trầm Quát không phải đã mất rồi sao?
“Xem phản ứng của cô thì hẳn là cũng không biết nhỉ?”
Chúc Lâm bước ra từ sau bức tượng trước cửa công ty.
Xem ra cô ta đã nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện vừa rồi của tôi và Trình Thừa.
“Tên cô ấy là Cố Ngọc, một viên ngọc đẹp đẽ không tì vết, khác hẳn mấy thứ đồ chơi bẩn thỉu nào đó.”
Chúc Lâm hất cằm, nói: “Cô cho rằng làm thế nào cô có được hết thảy những thứ hiện tại? Giang Nghi cô chẳng qua chỉ là vật thay thế để tổng giám đốc Trầm nhớ thương người vợ trước Cố Ngọc mà thôi. Hai người họ là bạn bè từ tấm bé, chẳng qua vì bất đồng trên phương diện làm ăn nên mới phải tách ra. Nếu không phải những năm này Cố Ngọc vẫn luôn ở nước ngoài, liệu có cơ hội nào để cô lợi dụng không?”
Chu Lâm tỉ mỉ quan sát sắc mặt của tôi, muốn nhìn thấy dáng vẻ tôi suy sụp hoặc tuyệt vọng.
Nhưng không, sống lưng tôi vẫn thẳng tắp.
Những năm kề cận và chung sống của chúng tôi không thể giả được.
Bất kể là vợ trước của hắn đã qua đời hay đang ở ngước ngoài xa xôi.
Họ kết hôn khi nào? Lại chia tay khi nào?
Trầm Quát… không cần phải gạt tôi làm gì.
12
Trong phòng ăn, tôi c..hết lặng nhai nuốt thức ăn trước mặt.
Tôi như đã trở thành một tên quỷ nhát gan, biết rất rõ chỉ cần hỏi thôi Trầm Quát sẽ cho tôi đáp án nhưng đến lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-cua-vo-cu/3623831/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.