Gia đình đối phương yêu cầu 500.000 tệ, nếu không họ sẽ kiện gã và tống gã vào trại giam vị thành niên.
Trình Thừa khóc hỏi tôi phải làm sao?
Với một đứa nhóc mười mấy tuổi, chút xíu trắc trở đó thôi đã như một cơn sóng lớn đến kinh người.
Chúc Lâm tìm tôi, vênh váo hống hách nói với tôi rằng cô ta có thể giải quyết mọi chuyện.
“Đối với nhà họ Chúc mà nói thì đó chỉ là chút tiền lẻ mà thôi.”
Điều kiện là từ đó về sau tôi phải cút khỏi thế giới của cô ta và Trình Thừa.
Tôi c..hết lặng hỏi cô ta: “Nếu đã để ý Trình Thừa như vậy, sao lúc đầu còn từ chối hắn?”
Cô ta cười khinh thường: “Chứ không lẽ lại như cô, người khác chỉ cần tốt với cô chút xíu cô đã lập tức vẫy đuôi như chó cảm tạ ơn đức?”
Chúc Lâm nói lý do cô ta từ chối Trình Thừa là vì cô ta rất tận hưởng cảm giác được người ta theo đuổi, chỉ là một loại tình thú mà thôi.
Ai ngờ cái tôi của Trình Thừa quá lớn, bị từ chối xong liền không quay xung quanh cô ta nữa.
Sau đó, tôi vào trong Nam học đại học, đồng thời cắt đứt mọi liên lạc với Trình Thừa.
Gã cũng từng liên lạc với tôi, gọi rất nhiều cuộc điện thoại, gửi vô số tin nhắn, song tôi chưa bao giờ trả lời.
Lần cuối cùng là: “Lâm Lâm nói đúng, vàng và rác rưởi trộn lẫn chung một chỗ sao người khác có thể khai thác được?”
Tôi hủy thẻ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-cua-vo-cu/3623828/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.