Vệ sĩ kinh ngạc sững sờ tại chỗ, sống lưng ớn lạnh, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
 
Ông lão mà có xảy ra chuyện gì, mạng của bọn họ cũng sẽ được thanh toán ở đây luôn.
 
An Tình lấy lại chiếc kim bạc trên đầu ông lão ra, lau sạch sẽ, cẩn thận đặt lại trong tấm vải trắng.
 
Ông lão cảm giác đầu nặng nề, trong nháy mắt thoải mái không ít, chậm rãi mở hai mắt đục ngầu.
 
Nhìn An Tình trước mặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.
 
Nhúc nhích đôi môi, khàn khàn giọng nói: “Cảm ơn cháu, cô bé.”
 
Nói xong, dời tầm mắt nhìn về phía vệ sĩ bên cạnh: “Để lại phương thức liên lạc của cô bé này, sau này ta sẽ cảm ơn cô bé thật tốt.”
 
An Tình buộc lại tấm vải trắng trong tay, nhét vào trong túi: “Không cần đâu.”
 
Nói xong, đứng dậy và đi về phía taxi.
 
Vệ sĩ lập tức tiến lên, ngăn cản con đường của cô: “Cũng không thể để cô làm việc vô ích được.”
 
An Tình ngẩng đầu, đôi mắt lưu chuyển, trong mắt tràn đầy lạnh như băng cùng lạnh đạm, thanh âm không dao động: “Tôi đang vội trở về trường học, các anh lại chắn đường của tôi.”
 
Nói xong, đẩy người vệ sĩ trước mặt ra.
 
Vệ sĩ kinh ngạc nhìn bóng dáng An Tình đi xa, cô gái nhỏ này rốt cuộc có biết là cô đã cứu ai không.
 
Nắm bắt cơ hội này, cô có thể nhận được một số tiền lớn.
 
An Tình sau khi lên taxi, chạy về trường học.
 
Bước vào ký 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-cua-thien-kim-tieu-thu-khong-the-cham-toi/3474027/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.