Anh đã suy nghĩ rất rõ ràng, mấy năm nay, người trong gia tộc.
Ỷ vào sự thâm niên, ở công ty khoa tay múa chân thì không nói làm gì, ngay cả hôn sự của anh, cũng phải can thiệp mới được sao.
Anh thường được sắp xếp một số người được gọi là con gái của các gia đình quý tộc để đi xem mắt với anh.
Những cô gái kia, chỉ là người của gia tộc, các cô gái đó cũng chỉ là cái kẻ mắt thôi.
Kết hôn vào cửa nhà, sẽ chỉ thêm rắc rối cho chính mình.
Đối với anh, kết hôn với bất cứ ai cũng như nhau thôi.
Nếu bên cạnh xuất hiện người thích hợp hơn, vì sao lại không cưới.
Với tính khí của An Ý, gả vào nhà họ Tống, đoán chừng những lão già đó sẽ không ra tay giết cô.
Nghĩ đến bộ dáng kiêu ngạo, không thể nào khác của cô, trong mắt Tống Hàn lóe lên hào quang lưu ly.
Cao Hoa Vinh nhìn Tống Hàn trước mắt, xuất chúng, trong lòng bắt đầu tính toán.
Tống Hàn bất kể là bằng cấp hay ngoại hình.
So với Tống Triết không học không nghề, đã mạnh hơn rất nhiều.
Hơn nữa còn là người thừa kế gia tộc, nếu để Cao Tuyết gả tới đây.
Nhà họ Cao và nhà họ Tống bị trói cùng một chỗ, sau này ở bên ngoài, ai cũng phải nể mặt vài phần.
Trong lòng không khỏi có vài phần kích động.
Khóe miệng ông ta không kìm nén được mà nhếch lên: “Nếu như cùng nhà họ Tống kết thành thông gia là cháu, tôi nguyện ý gả con gái lớn của tôi tới đây, hiện tại con bé là sinh viên trường y Đại học Kyoto.”
Nói xong, lấy ảnh chụp trong điện thoại di động ra, đưa tới trước mắt Tống Hàn.
Tống Hàn tùy ý liếc mắt.
Cao Tuyết trong ảnh, ngồi dưới tàng cây hải đường, mái tóc dài đen nhánh theo gió bay lên, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra nụ cười tươi sáng.
Cả người trông trẻ trung và tràn đầy sức sống.
Anh mím môi, mặt không chút thay đổi, trong lúc nhất thời trong phòng yên tĩnh không tiếng động.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, anh vẫn không nói gì.
Cao Hoa Vinh vẫn cầm điện thoại di động đứng ở đó, nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của Tống Hàn, sống lưng phát lạnh.
Trán toát ra mồ hôi lạnh.
Hà Dĩ San liếc nhìn Cao Hoa Vinh ở một bên sắc mặt âm trầm vô cùng khó coi.
Cúi đầu, không dám lên tiếng.
Nhưng nghĩ đến sau này còn phải tiếp tục ở lại nhà họ Cao.
Bà ta nhịn việc cổ chân truyền đến sự đau nhức, vịn vách tường đứng lên, trên mặt lộ ra nụ cười miễn cưỡng.
Nhìn Tống Hàn run giọng nói: “Có thể là cháu không biết, con gái kia của tôi, chẳng những thành tích học tập kém, tính cách cũng tương đối nhút nhát, không thích cùng người khác nói chuyện, gả đến nhà họ Tống thì có thể con bé sẽ không thể thích ứng được cuộc sống của đại gia tộc.”
Nói xong nắm lấy cánh tay Cao Hoa Vinh: “Cao Tuyết rất xứng đôi với cháu, con bé lớn lên trong một nền giáo dục ưu tú, chẳng những xinh đẹp, thành tích học tập cũng rất tốt.”
Tống Hàn rũ mắt xuống, khóe miệng giương lên sự châm chọc nhàn nhạt, vòng cung lạnh như băng kia giống như một thanh kiếm.
Đâm vào trong lòng Hà Dĩ San, trong chốc lát, cả người bà ta cứng ngắc, tim nặng như tảng đá.
“Dì có phải là mẹ cô ấy không?” Đến bây giờ anh mới biết được, vì sao tính tình An Ý lại thay đổi nhanh như vậy.
Không thể tách rời khỏi mẹ với hai cánh tay hướng ra ngoài.
Hà Dĩ San sửng sốt, đứt quãng: “Đương nhiên tôi là mẹ cô ấy.”
Tống Hàn đưa tay vỗ rớt điện thoại di động trước mắt anh: “Cao Hoa Vinh, tôi coi trọng An Ý, không phải con gái Cao Tuyết của chú.”
Nói xong, đứng lên: “Tốt nhất là chú không nên giở trò với tôi đâu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]