Chương trước
Chương sau
Cả hai băng qua sân chơi, đến cửa sau của trường, nhìn thấy Kim Tuệ Nghiên và Thư Phàm trốn sau cái cây lớn.

“Chúng tớ trở lại rồi đây.”

Bỗng nhiên có giọng nói truyền đến, dọa hai người ôm nhau cất tiếng thét chói tai.

Nhìn thấy bộ dạng chật vật của hai người, Lâm Tư Thần ghé vào bả vai An Tình cười to ra tiếng.

An Tình mặt không chút thay đổi, cũng lộ ra một chút tươi cười.

Kim Tuệ Nghiên phản ứng lại, nheo mắt, nhìn thấy Lâm Tư Thần đang cười đến run rẩy.

Buông tay khỏi cái cây, đi đến chọc vào nách Lâm Tư Thần.

“Được lắm! Tớ kêu cậu làm tớ sợ à, đồ vô lương tâm, tớ với Thư Phàm lo lắng cả đêm đấy.”

Lâm Tư Thần và Kim Tuệ Nghiên, hai nhà đều là nhà có tiền có quyền thế, lại cùng nhau lớn lên từ nhỏ.

Đương nhiên cô ấy biết điểm yếu của Lâm Tư Thần, sợ nhột.

Lâm Tư Thần cười nằm trong lòng Kim Tuệ Nghiên, hàng mi dài dính nước mắt: “Tớ biết sai rồi, về sau sẽ không dọa cậu nữa.”

Nghe được tiếng cầu xin tha thứ của cô ấy, Kim Tuệ Nghiên mới buông tha cho cô ấy.

Thấy tất cả mọi người đều bình yên vô sự, cùng nhau trở về ký túc xá.

Mặt khác.

Tống Triết trở lại biệt thự riêng của mình, nhìn thấy vệ sĩ mặt mũi bầm dập, tức giận đập nát đồ sứ cung đình châu Âu trong phòng thành từng mảnh.

Quản gia ở bên cạnh, nhìn Tống Triết tùy hứng, trong lòng đau đến mức không biết những món đồ vỡ như vậy đã tổn thất bao nhiêu.

Ông ấy há miệng, nhưng những lời an ủi vừa đến bên miệng lại nuốt xuống, Tống Triết làm việc cho tới bây giờ đều là theo tâm trạng.

Ông ấy yên lặng lui ra ngoài.

Tống Triết nhìn đám vệ sĩ kia, rất chướng mắt, ngay cả phụ nữ cũng đánh không lại: “Một đám phế vật vô dụng.”

Thủ lĩnh vệ sĩ sờ sờ bên mặt bầm tím, ai ngờ cô lại lợi hại như vậy, đám người đàn ông to con bọn họ đều không phải là đối thủ của cô.

“Nhị thiếu gia, cô gái đó không đơn giản.”

Tống Triết nổi giận gầm lên một tiếng: “Tôi biết.”

Nếu anh ta cưới cô gái này về nhà, sau này đừng nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp.

Nhà họ Cao chết tiệt kia, gả một người nóng nảy như vậy cho anh ta.

Lúc này, điện thoại di động trên bàn vang lên, Tống Triết không kiên nhẫn cầm lấy điện thoại lên.

Nhìn thấy số của Cao Tuyết, một tia sáng lạnh lùng phát ra từ đôi mắt nhỏ của anh ta.

Sau khi nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói phấn khích của Cao Tuyết.

Hỏi xem có dạy cho An Ý một bài học chưa.

Tống Triết trong cơn giận dữ, Cao Tuyết này dám dùng cô làm vũ khí: “Cao Tuyết, cô dám chơi tôi.”

Cao Tuyết sửng sốt, sau đó tỉnh táo lại, vui mừng khôn xiết.

Cô ta ấp úng: “Sao lại thế, cho tôi mượn mười lá gan, tôi cũng không dám.”

“Hừ...” Khóe miệng Tống Triết nhếch lên nụ cười lạnh: “An Ý đã bị tôi bắt được, cô có muốn tới xem một chút không?”

“Thật sao?” Nghe thấy An Ý đã rơi vào tay Tống Triết, bàn tay kích động của Cao Tuyết đều run rẩy: “Bây giờ tôi tới ngay.”

Cô ta phải nhìn kỹ bộ dạng chật vật của An Ý.

Xem cô còn dám kiêu ngạo hay không.

Cao Tuyết không để ý đêm đã khuya, thay quần áo và chỉnh tề tươm tất.

Đến biệt thự riêng bên bờ biển của Tống Triết.

Vừa bước vào biệt thự, cô ta đã bị hai vệ sĩ kéo vào phòng.

Cao Tuyết ghét bỏ muốn tránh thoát bàn tay to lớn ghê tởm đang kẹp lấy cô ta, càng muốn tránh thoát, vệ sĩ kìm càng chặt.

“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của các người ra cho tôi.”

Vệ sĩ không để ý tới, sau khi kéo Cao Tuyết vào phòng, ném xuống đất.

Cao Tuyết khí hét lớn: “Các người là cái thá gì, dám đối xử với tôi như vậy.”

Tống Triết trào phúng nhìn Cao Tuyết kiêu ngạo ương ngạnh.

“Vậy thì cô là cái thá gì mà dám chơi tôi.”

Cao Tuyết ngẩng đầu, nhìn thấy Tống Triết ngồi trên sô pha, chột dạ đảo mắt, chậm rãi đứng lên: “Sao tôi dám đùa giỡn Nhị thiếu gia chứ.”

“Hừ... Sao lại không dám, tôi chẳng những bị cô đùa giỡn, còn bị nhà họ Cao đùa giỡn nữa.”

“Anh nghe mấy lời này ở đâu thế, chúng tôi có thành ý hợp tác với nhà họ Tống mà.”

Tống Triết đứng lên, đi đến bên cạnh Cao Tuyết: “Nếu đã có thành ý hợp tác với chúng tôi, vậy tại sao phải giấu diếm chân tướng của An Ý.”

“Không có giấu giếm! Cô ấy là con riêng của mẹ kế của tôi mang vào nhà họ Cao.” Nghĩ đến thành tích học tập của An Ý, Cao Tuyết không nhịn được tự nhiên cúi đầu xuống.

“Không hề giấu diếm à, cô nhìn đám vệ sĩ của tôi xem, bị cô ấy đánh thành cái dạng gì kia.”

Cao Tuyết nheo mắt, nhìn thấy trong phòng những vệ sĩ cao to thô kệch, mũi bầm tím, mặt mũi sưng vù vì bị đánh, đều che mặt đứng đó cúi đầu.

Cô ta không thể tin được, vươn bàn tay run rẩy ra: “Ý anh là, những vết thương trên cơ thể của họ là do An Ý đánh sao?”

“Không phải cô ấy thì là ai.”

Cao Tuyết nghi hoặc nói: “Không thể nào!” An Ý ở nhà họ Cao nhiều năm như vậy, tại sao cô ta không biết An Ý lợi hại như vậy, vậy trước kia khi cô ta và anh trai cùng nhau bắt nạt cô, tại sao cô không phản kích.

“Hừ.” Tống Triết đi tới phía sau Cao Tuyết, hơi thở nóng rực, phả vào tai cô: “Có biết kết cục khi đắc tội với tôi là gì không?”

Nghe nói như vậy, cả người Cao Tuyết run rẩy, sắc mặt cô ta biến thành tái nhợt, đương nhiên là cô ta biết.

Mấy năm nay đắc tội Tống Triết, không có mấy người có kết cục tốt, anh ta đã hủy hoại gia đình những người đó một cách công khai và bí mật.

Đôi mắt cô ta lóe lên, xen lẫn sợ hãi: “Tống Triết, anh đừng hiểu lầm, lúc trước người đưa ra chủ ý này không phải là tôi, mà là Trần Đình, đây đều là chủ ý của cô ấy, là cô ấy bảo tôi làm như vậy.”

Cao Tuyết không chút do dự hắt nước bẩn lên người Trần Đình.

“Cô yên tâm, tôi sẽ không bỏ qua cho cô ấy đâu.” Nói xong, nhận lấy roi da mà vệ sĩ đưa tới.

Hết roi này đến roi khác quất vào người Cao Tuyết, da thịt trắng nõn trong nháy mắt xuất hiện những vết thương chồng chất.

Cao Tuyết đau đến lớn tiếng thét chói tai, mái tóc chỉnh tề biến thành lộn xộn không chịu nổi, đôi mắt đỏ tươi.

Giọng run rẩy: “Tống Triết, anh không sợ bị bố và anh trai tôi biết sao?”

“Biết thì sao, không có tiền của nhà họ Tống, tập đoàn Cao thị lập tức sẽ phá sản, cô nói xem, đến lúc đó, bố và anh trai cô sẽ lựa chọn như thế nào.”

Cao Tuyết cắn chặt môi, kinh hãi nhìn Tống Triết: “Anh thả tôi ra đi! Về sau tôi sẽ không dám nữa.”

Nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của Cao Tuyết, ánh mắt Tống Triết dần dần trở nên tối sầm lại: “Có lẽ nhà họ Cao gả cô đi thì tốt hơn.”

Cao Tuyết ngước mắt lên, chán ghét nhìn Tống Triết vừa mập vừa mỡ: “Đừng có hòng, tôi sẽ không gả cho anh đâu.”

Cả đời này cô ta sẽ chỉ gả cho Hứa Hi, chỉ có Hứa Hi mới xứng với cô ta.

Lần đầu tiên Tống Triết bị một người phụ nữ từ chối, cảm thấy mình bị xúc phạm nặng nề nên tức giận cầm roi lên tiếp tục đánh.

Tống Hàn trở lại nhà họ Tống, tắm rửa xong rồi thay quần áo ở nhà dựa vào trên ghế sô pha.

Với những đầu ngón tay mảnh khảnh, anh cầm lấy tài liệu do Cao Nghị đưa cho và ký tên một cách trôi chảy.

“Đi điều tra con gái riêng của nhà họ Cao, An Ý.”

Cao Nghị cất tài liệu đi, cũng không quá để ý: “Có cái gì để tra sao? Tư liệu của cô ấy, tôi đều tra kỹ rồi.”

“Tôi cảm thấy bề ngoài cô ấy không đơn giản như vậy, cậu không cảm thấy giữa hai người có khác biệt lớn sao?” Tống Hàn gõ ngón tay trên bàn.

Cao Nghị trầm mặc một hồi, sau đó gật đầu: “Được, tôi sẽ đi kiểm tra.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.