“Tao gọi điện thoại gọi Tống Triết tới đây, lát nữa mày cầm máy ảnh, đến phòng cô ta chụp mấy tấm Tống Triết với cô ta xốc xếch trên giường, gửi lên trang web của trường.”
Nghĩ đến An Tình sắp gả vào nhà họ Tống, Trần Đình có chút hoảng hốt: “Cao Tuyết, tao không giống mày, trong nhà có quyền thế, nếu xảy ra chuyện còn có người trong nhà gánh vác, tao đắc tội không nổi nhà họ Tống đâu.”
“Sợ cái gì? Dù sao Tống Triết cũng là người cô ta gả cho, chẳng qua là sớm truyền tin tức của bọn họ ra ngoài mà thôi, dù sao cũng không ai biết là mày chụp.”
Trần Đình đứng đó, trầm mặc không nói, sao sự việc có thể đơn giản như vậy, khi những bức ảnh được lan truyền, cô ta là người đầu tiên mà nhà họ Tống không buông tha
Cao Tuyết dần dần mất kiên nhẫn: “Mày sợ đắc tội nhà họ Tống, không sợ đắc tội với tao sao?”
Không cách nào khác, cuối cùng Trần Đình chỉ có thể làm theo sắp xếp của Cao Tuyết.
Cô ta nhận rượu Cao Tuyết đưa cho, đi tới bên cạnh An Tình, thay đổi thái độ lúc trước.
Nở một nụ cười dịu dàng: “Tôi xin lỗi cô vì sự thô lỗ vừa rồi, mong cô không để ý.” Nói xong, cô ta đưa rượu trong tay cho An Tình.
An Tình híp mắt, quét mắt nhìn ly rượu trong tay Trần Đình.
Thấy An Tình không hề phản ứng, trong lòng Trần Đình không khỏi có chút sốt ruột, đưa rượu về phía trước: “Sao thế, cô không thích uống rượu vang à, còn có Champagne, tôi giúp cô đổi một ly.””
“Không cần.”Ngón tay mảnh khảnh của An Tình nhận lấy ly rượu, nhẹ nhàng lắc lư rượu vang đỏ trong ly.
Hương thơm của nho xộc lên mũi, hòa lẫn với những mùi khác.
An Tình biết rượu này có vấn đề, vẫn uống cạn trước mặt bọn họ.
Rượu đỏ như máu, dính vào khóe miệng, khuôn mặt tinh xảo lại được tăng thêm vài phần tà khí.
Người giúp việc ở bên cạnh tiến lên, nhận lấy ly rượu rỗng từ tay An Tình.
An Tình nghiêng đầu, nhìn Trần Đình.
Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của cô, Trần Đình không khỏi run lên trong lòng.
An Tình thực sự muốn biết họ muốn làm gì.
Lúc này, Tống Triết đi vào, thân hình mập mạp ở đại sảnh cực kỳ bắt mắt.
Tống Triết béo đến mức chỉ còn đôi mắt, thấy An Tình lười biếng tựa vào sofa.
Ánh sáng mơ hồ bao phủ cơ thể cô, hơi thở lạnh lẽo dịu đi đôi chút.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt trầm tĩnh không giấu được nụ cười tà mị.
Tống Triết bị vô cùng kinh ngạc, vốn tưởng rằng lão già trong nhà, vì kiếm tiền mà bảo anh ta tùy tiện cưới một cô gái cơ.
Trong lòng anh ta cũng không có quá nhiều chờ mong, cưới về rồi muốn làm thế nào không phải tuỳ anh ta cả sao.
Không ngờ cô lại đẹp đến vậy.
Thịt trên mặt anh ta run rẩy.
Đôi mắt anh ta sáng lên, tạo cái tư thế mà anh ta cho là đẹp trai nhất: “Anh là Tống Triết, vị hôn phu của em.” Đôi mắt ác ý đó không ngừng nhìn vào An Tình.
Bàn tay béo phì cọ lên người An Tình.
An Tình lập tức né tránh, dùng ngón tay mảnh khảnh siết chặt cổ Tống Triết, nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Tống Triết đau đến mức nhe răng trợn mắt, sắc mặt từ đỏ chuyển trắng, mồ hôi to bằng hạt đậu từ trán chảy xuống, thân thể không ngừng run rẩy.
Chạm phải ánh mắt sắc bén của An Tình, ôi mắt đỏ như máu hiện lên sát khí tuyệt đối, tính cách tàn nhẫn và quyết đoán.
Tống Triết đợi hồi lâu mới dám đứt quãng nói ra những lời uy hiếp: “Cô dám đắc tội với tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
“Sao không buông tha cho tôi.”
Nghĩ đến kiếp trước, em gái bị anh ta ngược đãi đến chết, hai mắt đỏ tươi, trái tim phảng phất bị ngàn vạn con kiến gặm cắn.
An Tình chẳng những không buông tay mà sức mạnh trên tay còn tăng lên, bất cứ lúc nào cũng có thể bẻ gãy cổ Tống Triết.
Trên mặt Tống Triết nổi gân xanh, đôi mắt híp mang màu đỏ như máu.
Lúc này anh ta thực sự sợ hãi, bắt đầu cầu xin sự tha thứ: “Cô thả tôi ra, cô muốn cái gì tôi đều cho cô hết.”
Nghe được tiếng cầu xin tha thứ của anh ta, khóe miệng An Tình nở một nụ cười xấu xa, bàn tay nhỏ vặn mạnh một cái.
Cơ thể mập mạp của Tống Triết rơi phịch xuống đất.
Mọi người trong hội trường đều kinh hãi và hoảng sợ rời khỏi biệt thự nhà họ Cao.
Trần Đình cầm máy ảnh đi tới, nhìn thấy Tống Triết ngã xuống đất, sợ hãi hét lên.
Trái tim không ngừng đập điên cuồng.
Cô ta run sợ nhìn An Tình: “Cô làm cái quái gì vậy?” Nói xong, cô ta chậm rãi ngồi xổm xuống, run rẩy vươn ngón tay ra đặt dưới mũi Tống Triết.
Thấy anh ta vẫn còn thở, Trần Đình ngồi liệt trên mặt đất.
Cô ta không dám tưởng tượng, nếu Tống Triết xảy ra chuyện gì ở đây.
Khi đó, nhà họ Tống sẽ trả thù họ như thế nào.
Một lúc sau, giọng nói vội vàng và thúc giục của Cao Tuyết vang lên trong căn phòng yên tĩnh: “Trần Đình, máy ảnh đã chuẩn bị xong chưa? Thừa dịp An Ý ngất đi, vội vàng chụp ảnh khiếm nhã của cô ta và Tống Triết, đưa lên trang web của trường.”
Nói xong, thấy không có ai đáp lại, trái tim cô ta lỡ một nhịp, chẳng lẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì rồi, bước nhanh về phía đại sảnh.
Đôi mắt sâu thẳm của An Tình, nhìn Cao Tuyết đang đến gần.
Khóe miệng cô không kìm được nhếch lên, đứng lên chậm rãi đi qua: “Đưa ảnh lên trang web của trường làm gì.”
Âm thanh đột ngột khiến Cao Tuyết sợ hãi ngồi xổm trên mặt đất, che đầu hét lớn.
Một lúc lâu sau, Cao Tuyết ngẩng đầu, thấy An Tình bình an vô sự đứng đó, không thể tin được nói: “Cô… Sao cô lại ở đây?”
“Tôi không ở đây thì ở đâu?”
Rõ ràng cô ta đã hạ thuốc mê ở trong rượu vang đỏ, làm sao có thể...
Đôi mắt An Tình khẽ híp lại.
“Vì sao lại không ngất đi, đúng không?”
Cô đã có kháng thể đối với những loại thuốc này, chỉ có chút liều lượng này, không đủ để khiến cô lịm đi.
Nghe vậy, Trần Đình lập tức căng thẳng đặt chiếc máy ảnh trong tay ra sau lưng: “Cô nghe lầm rồi, Cao Tuyết nói là cô ấy muốn chụp mấy tấm ảnh buổi tiệc đăng lên trang web của trường, cô đừng hiểu lầm.”
Cô bước tới với vẻ mặt vô cảm, đoạt lấy máy ảnh trong tay cô ta, nhấc chân đạp vào bụng Trần Đình.
Trần Đình lảo đảo lui về phía sau, đụng vào bàn trang điểm, đau đớn che trán.
Cô ta chợt nhận ra rằng dường như cô ta đã chọc vào những người không nên chọc vào, chỉ mở miệng định nói nhưng lại không nói ra lời.
“Lừa gạt ai đây? Tai tôi không điếc, từng câu từng chữ, tôi nghe rất rõ ràng.”
Trần Đình hoảng loạn.
Cô ta đã hoàn toàn đắc tội người ta rồi, bây giờ có nói gì cũng vô ích, bắt đầu chạy ra cửa An Tình đá chiếc ghế đẩu trước mặt cô ta, một tay nắm lấy cổ áo và nhấc cô ta lên.
Trần Đình nhìn Cao Tuyết đang ở bên cạnh và hét lớn: “Cao Tuyết, cứu tao.”
Nhìn thấy cảnh này, Cao Tuyết sợ hãi lùi lại.
An Tình đấm mạnh vào mặt Trần Đình, Trần Đình bị đánh ngất xỉu.
Quay đầu lại, đôi mắt tinh xảo nhìn Cao Tuyết, lộ ra một chút lạnh lùng.
Cô biết rõ ràng, vẻ ngoài trang nghiêm tao nhã của Cao Tuyết là để cho mọi người nhìn thấy, nhưng thực ra lại xấu đến tận xương tủy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]