Bảy giờ sáng, trời dần dần sáng lên, An Tình thu dọn hành lý, đeo ba lô rồi đi ra khỏi phòng.
An Ý ngồi ở phòng khách, nhìn thấy An Tình mặc đồ thể thao màu trắng, tràn đầy sức sống đi ra.
Cô đứng lên, xách túi đồ đã đóng gói cùng An Thế Kiệt đêm qua.
An Tình nghiêng người tựa vào vách tường, ánh mắt đảo qua đống đồ đạc trong tay An Ý, nở nụ cười tuỳ ý: “Chị không cần những thứ này đâu, mang theo bất tiện lắm đấy.”
An Ý nhìn đống hành lý đơn giản của cô, muốn nói lại thôi, từ khi đến đây, cô ấy phát hiện ra tủ quần áo của An Tình chỉ có mấy bộ như vậy.
Nào có cô gái nào không thích ăn mặc đẹp chứ, cô ấy cố ý chọn lấy một vài bộ quần áo và váy đẹp, muốn cô mang đến trường.
An Tình đút hai tay vào túi quần rồi đi ra ngoài, lạnh lẽo nói: “Còn ngẩn người làm gì nữa! Còn chậm chạp nữa là không kịp bắt xe khách về thủ đô mất.”
Buông đồ trong tay xuống, An Ý đi theo An Tình ra khỏi nhà.
Ánh mặt trời sáng sớm, kéo dài bóng hai người khi đi cùng nhau, tới nhà ga nhộn nhịp, An Tình xếp hàng mua vé.
An Ý ngửi thấy mùi bánh nướng, nhịn không được bèn chạy đi mua hai cái.
Đang ăn say sưa thì nghe thấy tiếng mắng chửi giận dữ từ phía sau: “Thì ra mày trốn ở đây, hại bọn tao tìm mãi.”
An Ý xoay người, nhìn thấy gã đàn ông cầm đầu, đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-cua-thien-kim-tieu-thu-khong-the-cham-toi/3473990/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.