Văn Quân vịn cửa xe, ngạc nhiên đến tột độ. Ánh mắt của Tuân Mộ Sinh còn nóng hơn cả mặt trời ban trưa, chúng như bọc anh lại trong một khóm lửa rực cháy.
Mồ hôi chảy xuống từ trên trán, anh giơ tay lau đi, ý nghĩ “nhận nhầm người” lại xông lên trong đầu: “Cậu Tuân, tôi cảm thấy có lẽ cậu…”
“Nhận nhầm người?” Ánh mắt Tuân Mộ Sinh tối sầm xuống, lắc đầu nói: “Không có.”
“Nhưng tôi thật sự không biết cậu.” Văn Quân vội nói, nói xong mới cảm thấy không đúng lắm, anh lúng túng cười: “Xin lỗi, tôi thật sự không có chút ấn tượng nào về cậu cả.”
Khóe môi Tuân Mộ Sinh khoác lên nụ cười chua chát: “Năm đó tôi chỉ là một người bình thường xa lạ với anh mà thôi, qua lâu như thế anh quên mất tôi cũng là chuyện bình thường.”
Văn Quân nhíu mày cố nhớ lại, nhưng đầu óc cứ như bị thứ gì đó ngăn chặn, dù thế nào đi nữa cũng không tìm ra được chút gì. Anh ấn nhẹ lên trán, mồ hôi đầm đìa, càng cố gắng suy nghĩ lại càng cảm thấy nơi nào đó trong đầu trở nên đau nhức dữ dội.
“Lần trước gặp anh ở quảng trường Thịnh Hi tôi đã cảm thấy anh giống như ‘anh ấy’.” Tuân Mộ Sinh nói: “Nhưng mấy năm nay tôi đã gặp rất nhiều người giống ‘anh ấy’. Đôi mắt, cái mũi, cái miệng, kiểu tóc, vóc dáng… luôn có một vài nét tương tự. Tôi nghĩ rằng anh cũng giống ‘anh ấy’ nhưng giống nhiều hơn một chút, thật sự hệt như anh ấy lúc 31 tuổi. Song tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-than-cua-nguoi/2463545/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.